Chai Absolute 1litre đã vơi đi gần nửa. Hai anh em lặng lẽ uống, gần như chỉ có tiếng chạm ly cạch nhẹ là tiếng động duy nhất. Mưa rơi ào ạt bên ngoài.
Anh biết uống kiểu này, thằng em ngồi cùng khó chịu lắm, bởi nó vốn mồm mép và chỉ gần như ngủ thì nó mới không hoạt động miệng. Nhưng nó thấy anh chả nói năng gì, chỉ uống, nên nó lúi húi lấy cái smart phone ra, vào mạng.
Nó hồ hởi nhắn, rồi gọi anh lên nhà nó uống rượu. Ngày nghỉ, nó với hàng xóm đặt một con lợn Mán, đánh tiết canh và vài món nhậu. Nó hợp anh ở khoản rượu và tiết canh. Anh mang theo chai Absolute mà nàng tặng, bảo nó kiếm cái xô đá, ngâm uống. Chai rượu xuất xứ Thụy Điển, có vị chanh dịu nhẹ. Cái dòng Vodka này, càng để lạnh uống càng ngon. Chai rượu nặng 40 độ, ngâm lạnh rồi, vị thơm dịu lại thành dễ uống.
Anh bảo nó: Gọi chú hàng xóm nào sang uống cùng mà nói chuyện. Nó nhìn anh rồi thủng thẳng: Thôi, hôm nay anh em mình uống thôi anh. Anh cũng không nói gì nữa. Khói thuốc cứ lởn vởn như những suy tư đang tràn đầy và nhức nhối, cũng lờn vờn trong anh như những sợi tơ hồng quấn quýt, vương mang... Chợt nó lên tiếng hỏi: Anh định không lấy vợ à ??? Anh lại vừa gặp chị phải không ??? Anh với tay lấy cái điếu, thủng thẳng vê một mồi thuốc lào, châm đóm, rít một hơi long sòng sọc, tiếng rít điếu rong róc dài thõng như còi tàu vào ga, âm vang trong sự tĩnh lặng của gian buồng nhỏ, nhìn trông ra quãng đê ngắt xanh... Khói thuốc nén phổi, thở ra như khói tàu hỏa xa, phì phụt...
Anh vừa gặp chị. Chai rượu này của chị đưa đấy. Chị không thích anh uống, nhưng lại cho anh rượu. Anh trả lời câu hỏi của nó rồi lại châm điếu thuốc lá. Nó lại rót. Tự dưng, anh liên tưởng cái vị dịu thơm hương chanh này, với chủ nhân của chai rượu đã tặng anh. Anh tưởng như thứ anh đang uống chính là cái ý tình mà nàng đã gửi gắm cho anh, chứ không phải là anh đang uống cái thứ nước có nồng độ alcohol 40 độ. Sự liên tưởng điên khùng này, chắc chỉ có anh, trong cái không gian u ắng và hợp cảnh với màn mưa nhỏ giọt gianh kia, mới nghĩ ra và liên kết như thế. Chợt anh bật cười nhẹ. Chị mà biết anh liên tưởng như thế, chắc câu đầu tiên sẽ là: Điên...
Chị vẫn hay bảo anh thế. Điên. Anh điên lắm. Dở hơi... Anh vẫn đùa lại là: Thì cám hấp trên vung mà..., rồi cười. Anh có điên không, có dở hơi không, khi anh không thể quên được hình ảnh của chị, dù đã cách hơn hai mươi năm ??? Một hình ảnh đã in sâu và gằn nhớ vào ký ức, trong những lẫn lộn của nhiều thứ đã qua, trong những khúc nhôi cuộc đời mà nhiều lúc đã tưởng sự vùi sâu ký ức sẽ là mãi mãi kỷ niệm. Anh không biết. Anh không muốn trả lời câu hỏi đó.
Mưa vẫn rơi đều. Cơn mưa không lớn, nhưng dai dẳng vào một ngày đầu Thu nhẹ mát. Anh im lặng trong sâu lắng những suy nghĩ của chính một mình anh. Những suy nghĩ chẳng thể chia sẻ. Không như cơn mưa kia, cứ trút ra, dù có dai dẳng, thì rồi cũng sẽ là sự chấm dứt và quang sáng của bầu trời trở lại. Anh, với những suy tư này, sẽ chẳng thể nào chấm dứt, bởi nó đã tồn tại trong anh từ rất lâu, lâu đến mức anh đã tưởng là đã quên, nhưng thực ra thì chẳng phải. Anh tiếp nhận sự suy tư như một sự tự nhiên hằng có, như một hằng số định sẵn, như một tiên đề mà chẳng cần phải chứng minh.
Và bất chợt, anh nâng ly rượu, thấy ở đó sự trong vắt của một niệm ý. Niệm ý mà chỉ có mình anh hiểu. Uống nào, món tiết canh của chú ngon đấy, đánh rất khéo... Một cái cười rạng rỡ đáp lại lời anh và một ly rượu nâng lên...
Anh bảo nó: Gọi chú hàng xóm nào sang uống cùng mà nói chuyện. Nó nhìn anh rồi thủng thẳng: Thôi, hôm nay anh em mình uống thôi anh. Anh cũng không nói gì nữa. Khói thuốc cứ lởn vởn như những suy tư đang tràn đầy và nhức nhối, cũng lờn vờn trong anh như những sợi tơ hồng quấn quýt, vương mang... Chợt nó lên tiếng hỏi: Anh định không lấy vợ à ??? Anh lại vừa gặp chị phải không ??? Anh với tay lấy cái điếu, thủng thẳng vê một mồi thuốc lào, châm đóm, rít một hơi long sòng sọc, tiếng rít điếu rong róc dài thõng như còi tàu vào ga, âm vang trong sự tĩnh lặng của gian buồng nhỏ, nhìn trông ra quãng đê ngắt xanh... Khói thuốc nén phổi, thở ra như khói tàu hỏa xa, phì phụt...
Anh vừa gặp chị. Chai rượu này của chị đưa đấy. Chị không thích anh uống, nhưng lại cho anh rượu. Anh trả lời câu hỏi của nó rồi lại châm điếu thuốc lá. Nó lại rót. Tự dưng, anh liên tưởng cái vị dịu thơm hương chanh này, với chủ nhân của chai rượu đã tặng anh. Anh tưởng như thứ anh đang uống chính là cái ý tình mà nàng đã gửi gắm cho anh, chứ không phải là anh đang uống cái thứ nước có nồng độ alcohol 40 độ. Sự liên tưởng điên khùng này, chắc chỉ có anh, trong cái không gian u ắng và hợp cảnh với màn mưa nhỏ giọt gianh kia, mới nghĩ ra và liên kết như thế. Chợt anh bật cười nhẹ. Chị mà biết anh liên tưởng như thế, chắc câu đầu tiên sẽ là: Điên...
Chị vẫn hay bảo anh thế. Điên. Anh điên lắm. Dở hơi... Anh vẫn đùa lại là: Thì cám hấp trên vung mà..., rồi cười. Anh có điên không, có dở hơi không, khi anh không thể quên được hình ảnh của chị, dù đã cách hơn hai mươi năm ??? Một hình ảnh đã in sâu và gằn nhớ vào ký ức, trong những lẫn lộn của nhiều thứ đã qua, trong những khúc nhôi cuộc đời mà nhiều lúc đã tưởng sự vùi sâu ký ức sẽ là mãi mãi kỷ niệm. Anh không biết. Anh không muốn trả lời câu hỏi đó.
Mưa vẫn rơi đều. Cơn mưa không lớn, nhưng dai dẳng vào một ngày đầu Thu nhẹ mát. Anh im lặng trong sâu lắng những suy nghĩ của chính một mình anh. Những suy nghĩ chẳng thể chia sẻ. Không như cơn mưa kia, cứ trút ra, dù có dai dẳng, thì rồi cũng sẽ là sự chấm dứt và quang sáng của bầu trời trở lại. Anh, với những suy tư này, sẽ chẳng thể nào chấm dứt, bởi nó đã tồn tại trong anh từ rất lâu, lâu đến mức anh đã tưởng là đã quên, nhưng thực ra thì chẳng phải. Anh tiếp nhận sự suy tư như một sự tự nhiên hằng có, như một hằng số định sẵn, như một tiên đề mà chẳng cần phải chứng minh.
Và bất chợt, anh nâng ly rượu, thấy ở đó sự trong vắt của một niệm ý. Niệm ý mà chỉ có mình anh hiểu. Uống nào, món tiết canh của chú ngon đấy, đánh rất khéo... Một cái cười rạng rỡ đáp lại lời anh và một ly rượu nâng lên...
Cái hình minh họa, hình như rất phù hợp với niệm ý mà "chỉ một mình anh biết".:)
Trả lờiXóaMình nhầm một từ "chỉ một mình anh hiểu" :)
XóaThanks. Bạn đọc này soi '' cực ác '', kkk... :)
Xóa:D
XóaChai rượu và tiết canh thôi mà làm ra một thứ quay quắt như thế này thì chỉ có ca ca TP thoai!
Trả lờiXóaGiang hồ đồn đại vị huynh trưởng này lại... hơi bị đẹp trai, thế có chết người không kơ chứ!
Cô Di có muốn chuyển nhà ra bãi đê không? Anh bạn anh vẫn đang hàng ngày chăn vịt trồng ngô bãi đấy :))
XóaChai rượu với bát tiết canh là cả một niềm vui thú không kể xiết đấy nhé, kkk..., còn lời đồn của thiên hạ, đừng có nghe mà mang họa đấy cô ạ :))
Họa gì đâu? Tiêu chuẩn đầu tiên cho một người đàn ông là phải hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
XóaQuý ông có những thú tiêu khiển đỉnh còn hơn cả đỉnh.
Tiếc cái là các ông anh đã có "chị gì đấy". Không thì...
Anh nghe lời đồn cô Di '' thích là nhích '' cơ mừ, kkk... Đồn nào chả có địch, kkk... :)) :)) :))
XóaVầng, cứ phương châm ấy mà làm.
XóaLâu quá không qua lại Lãnh diện thư sinh, cũng vì ghét lão hay chơi đòn hiểm kiểu dìm hàng. Không thì hứng chí hẹn lão sang đây quần hùng một bữa. Mách anh rằng lão có chút ăn hiếp em đới.
Nhưng anh có công nhận, rượu ngoài mồi để gây cảm hứng, có đàn bà nhậu cùng là vui rất không?
"Đồn nào chả có địch": câu này mới nghe, cười sảng khoái cái thằng người.
Nó dìm mình thì mình dìm lại, đó là 1 cách. Cách 2 là mỉm cười thật to và nói: Chấp chú, hóa chị bằng chú à, kkk... :))
XóaCứ AQ thế cho đời đỡ mỏi mệt, hả, :)
Còn chuyện có đàn bà nhậu cùng để gây hứng, cô hỏi nhầm địa chỉ rồi :) Vì với anh, nhậu với ai mà không phải lăn tăn thì đấy mới là hứng tửu :))
Đoạn anh bày em ứng phó lãnh huynh em chả có đủ bản lĩnh đâu. Thế cho nó lành. Em cũng ớn tranh luận cãi cọ trên này lắm rồi, chẳng đi tới đâu mà chỉ làm mình thêm mất hứng.
XóaĐàn bà nhậu cùng thì rất gây hứng, nhất là loại thú vị... như em, hã hã.
Uống với ai không lăn tăn thì đấy mới là hứng tửu, em thống nhất quan điểm với bác.
XóaRồi, có dịp nhé, sẽ uống. Không chừng hôm sau cô Di có bài '' Mất hứng '' đấy, kkk... :))
XóaCa ! cho em chọt 1 câu diên dáng có thừa nhá.
Trả lờiXóaĐọc xong roài, chả dzui bằng cái còm của Chim biển. " giang hồ đồn Ca đẹp trai á ". Há há
Cha mẹ ui ! Thề lun. em không nhớ nỗi mặt mũi Ca ra làm seo lun, chỉ nhớ mỗi cái áo thun hồng phấn đứng giữa đường vẫy vẫy. Kinh dị ! Trong đầu em hình dung 1 ông bụi bặm, tự dưng, nhảy ra một chàng áo hồng. hí hí . nhớ quài cái áo hồng của Ca lun.
Há há, bà làm tui cừi gần chít. Ảnh đẹp trai mừ, tui đồn chứ ai!
XóaTại hôm đó không nói, nói anh chơi nguyên bộ bụi bặm cho nó hợp cách, kkk...
XóaCô Di cứ nghe đồn, xong đồn lại hả, kkk..., nghe cô Tám nói chưa :))
Xóa