Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016

Lục cơm nguội.

Tại sao bây giờ mới viết?


Khi mà người ta viết đầy ra rồi. Khi mà nó được coi như chuyện đã qua. Khi mà người ta chả còn nhắc gì đến nó nữa?

Đơn giản thôi. Vì bây giờ mới rảnh.

Và bởi viết, là bởi suy nghĩ của mình.


Công bằng mà nói, ti vi bây giờ nhạt như nước ốc và nhiều cái nhảm nhí. Xét theo nghĩa định hướng, chả khác cái loa phường bao nhiêu. Nên có thêm một cái mới mẻ, cũng là một cách giải trí. Chính là cái '' 60 phút mở ''.

Chị Thập Yến, người ta khen nhiều lắm. Một số bạn làm truyền thông, trong những trà dư tửu hậu, hay múa phím gõ chữ, cũng thường khen đến tận tai về sự thông minh của chị. À thì chắc hẳn rồi. Nhiều người khen thì cũng cứ mặc định rằng cái xuất sắc chỉ số IQ chị Thập Yến là giá trị được thừa nhận đi.

Lâu lâu, từ lâu lắc ơ kìa, xem chị Thập Yến dẫn chương trình, cứ gời gợi lên cái gì đó. Tự hỏi có phải không thích không? Cũng tự hỏi mình chê cái gì? Rồi tự trả lời là chả phải. Cái gời gợi đó, là sự sắc sảo của Thập Yến. Đàn bà mà sắc sảo quá, giống con dao cau vậy. Lướt nhẹ là đau thương ngay.

Nhưng cá nhân mình thì chỉ giữ cái ý nghĩ đó cho mình thôi. Chả nói với ai làm gì.

Giờ cũng thế. Nói đến chị Thập Yến, là vì chị dẫn dắt cái '' 60 phút mở ''. Cũng cần công bằng ở chỗ này. Một nửa, là chị đại diện cho nhà đài, cho định hướng của nhà đài nên việc cắt cúp, biên tập này khác, ẻm nhẹm đi những sắc lẹm của Phan Anh về Chổi quét rau và niềm tin công chúng khi xem, thì phải đồ rằng nó là sản phẩm của cái tổ chức chị đại diện, chứ đừng đổ riệt cho cá nhân chị Thập Yến. Rồi công kích cá nhân chị về việc này là thiếu công bằng.

Nhưng nửa còn lại, không thể nói cá nhân chị Thập Yến không chịu trách nhiệm gì. Trái lại, cực kỳ phản cảm. 

Chị liên tiếp dồn ép: Để làm gì? Để làm gì? Để làm gì? Cái điệp từ đấy nó lặp lại đến ba lần với một the voice và một behavier rất phản cảm. Chị nhô hẳn người nửa người phía trước lên, cần cổ kéo dài ra như thể con linh cẩu sắp ăn thịt được con mồi nhưng bất chợt lại gặp con sư tử đực từ đâu kéo đến làm bữa tiệc bị dừng đột ngột vậy.

Tự dưng xem đến lúc đấy, liên tưởng nếu chị mà viết tiểu thuyết, hẳn chị sắp đặt kết cấu câu truyện rất nhiều chi tiết giật gân bất ngờ. Thủ pháp tuyệt cú.

Người ta làm từ thiện để làm gì. Những tốt đẹp hay xấu xa của này kia chuyện từ thiện không phải đối tượng bàn đến ở bài viết này. Dù nó chính là nguyên nhân. Nhưng cái nguyên nhân đó, nhiều người biết và mỗi người đã tự có câu trả lời.

Cái muốn nói ở đây, chính là sự sòng phẳng của quan hệ. Format chương trình chắc mua bản quyền từ một live show của Mỹ. Nhưng ở Mỹ, nguyên bản của nó là chương trình trực tiếp và không cắt cúp. Và mục đích của nó là truy nguyên ráo riết đến tận cùng một sự thật, mà Bob Kerry của đại học Fullbright bị phanh phui, chính bởi nguyên bản ở Mỹ tại chương trình.


Cắt cúp đi, nhất là sự biên tập theo định hướng che mắt nhân dân là một sự thiếu sòng phẳng, và không hề khôn ngoan. Có thể mua bản quyền và không cần nó là một live show, nhưng tinh thần anh hoa của nó cần phải được tôn trọng. VTV đã quên câu vải thưa che mắt thánh rồi.

Nếu nói nặng ra, đó là sự phản bội công chúng. Phản bội người đóng thuế. Chị Thập Yến bảo đừng tin cái gì khi chưa truy nguyên. Chị đúng về lý thuyết. Nhưng ở xã hội khủng hoảng niềm tin này, lời chị dẫn tại ngữ cảnh chương trình lại ném thêm quả bộc phá vào sự khủng hoảng niềm tin đó thêm một lần nữa.

Đừng tin VTC, thế VTV có tin được không khi Lượm của Kim Ngân, Điều ước thứ 7 với đôi vợ chồng hát rong, Chổi quét rau nữa??? Dân gian gọi cái này là: Tự tay bóp dái!

Một nhân vật nữa, xuất hiện với the voice mang âm hưởng thừa vía. Tôi gọi là thằng làm thơ. Trong từ điển tôi, thừa vía này nếu với tới danh từ thi hào thì báng bổ danh từ đó. Thi nhân thì có lẽ khoảng cách năm ánh sáng cũng không tới được. Thế thi sỹ thì sao?

Thì không xứng đáng với chữ sỹ.

Bởi sự cơ hội. Một nhân cách cơ hội. Một kẻ nâng bi. Đó là với thể chế. Còn với xã hội, đây là một nhân cách hèn, bẩn bựa, mang sự bất chấp thủ đoạn của quan trường vào đối xử thế nhân. Một loại cặn bã.

Làm thân thằng đàn ông, thì cả trong cái xấu cũng phải đàng hoàng. Là thằng đàn ông, thì phải có cốt cách. Vi Tiểu Bảo của Lộc đỉnh ký, là thằng lưu manh xuất thân nhà thổ, bất chấp thủ đoạn miễn đạt được mục đích, nhưng lại là con người cốt cách.

Vi Tiểu Bảo, làm quan thì bợ trên nịnh vua, nhưng đối với thuộc cấp thì vừa cho ân vừa có uy. Với kẻ thù, với quan trường thì bất chấp thủ đoạn miễn là sống sót, miễn là đạt mục đích. Với nhân vật này, không bao giờ tồn tại hai chữ anh hùng làm mục tiêu hoàn thiện con người cả. Nhưng lại chí tình chí nghĩa.

Phẩm chất không bao giờ bán đứng bằng hữu mới là sự chân chính của họ Vi. Bị gái lừa lên lừa xuống, thê thảm tơi bời vẫn lấy làm vợ. Thà chết không phản vua, thà mất quan không phản bạn.

Xét đạo làm quan, thừa vía không thua kém họ Vi về thủ đoạn. Nhưng về đạo làm người, thừa vía lại tỏ rõ phẩm chất lưu manh hạ đẳng. Thừa vía khóc như cha chết, dọa tự vẫn quyên sinh nếu không lấy được ca nương, dù kém ca nương cả giáp niên. Có lẽ lịch sử xã hội, việc phi công trẻ lái máy bay bà già thì thừa vía là ví dụ tiêu biểu.

Ca nương xuống đà đau ốm. Thừa vía nhẹ bấc lông hồng ra đi. Thừa vía lên fb, vung đao tàn sát mẹ con nhà nọ là không chồng mà đẻ, đã thế còn mang giọt máu hoang đi biểu tình cá chết rồi đổ lỗi cho tha nhân. Nhưng thừa vía soi gương, có thấy sự hoang toàng nhân cách ở đôi mắt trắng dã, dù qua cặp kính vẫn thấy phì nhiêu nét phản người không?

Nên rằng, gọi là thằng làm thơ là phải lắm.

thằng thôi.




7 nhận xét:

  1. Hì hục mãi mới chui vào blog được để đọc.
    Đang thấy nóng trong người nên tạm gọi là em đã hạ hỏa khi đọc xong.

    Trả lờiXóa
  2. Đọc bài nào của anh cũng thấy hay, đáng suy ngẫm :)

    Trả lờiXóa
  3. Thừa vía là quả dưa hấu gần chín đấy, vừa hồng lại xanh.

    Trả lờiXóa