Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Tửu luận đoạn.


   '' Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
     Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh ''
                                 Lý Bạch

   Tạm dịch:   Xưa nay thánh hiền đều lặng lẽ
                      Chỉ người uống rượu mới còn danh.


   Lý Bạch, vốn là một nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời thịnh Đường, đã viết 2 câu thơ trên. Cổ thi này, có lẽ là luôn luôn đúng.

   Tôi cũng là kẻ thích uống rượu, và trong đời này, cũng uống không ít các loại rượu. Phải chăng cái thú tửu ẩm của kẻ thất phu, chỉ đáng gọi là đệ tử Lưu Linh, nên luôn nghĩ đến những bậc thánh hiền được ví thành bậc tiên tửu như Lý Bạch, mà cứ ngẫm nghĩ về cái thú uống rượu, cái đạo của rượu.

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Vì cộng đồng = 35 tỷ !!!





     Tôi đã nghe về Nick từ cũng lâu lâu, nhưng hồi đó không để ý lắm, vì đơn giản, ở Việt Nam, ông Nguyễn Ngọc Ký viết bằng chân và sau thành thầy giáo đã được học từ bé, và những người như ông Ký thì sau này nhiều lắm, nên chỉ nghĩ, ừ, không tay không chân mà phấn đấu được như Nick thì cũng nghị lực lắm, hơn đứt khối kẻ lành lặn rồi... Nhưng chỉ nghĩ đến thế mà thôi.

Rồi 1 hôm đọc báo, thấy Chủ tịch Tôn Hoa Sen bảo sẽ tài trợ để Nick đến VN diễn thuyết về nghị lực, và ông chủ tịch đấy bảo mời Nick sang không phải để PR (Public Relation - Quan hệ công chúng, là 1 hình thức quảng cáo, nói thế cho gọn), mà là vì cộng đồng khuyết tật, muốn đưa 1 tấm gương về nghị lực đến với VN. Lúc đó tôi đã nghĩ, vấn đề là bao nhiêu tiền cho cú này, chứ nếu tôi tin lời ông chủ tịch Lê Phước Vũ là không chơi trò PR, thì thề, mai trạch đẻ mẹ ngọn cây. Nhưng ai lại điên khùng đến mức lên án 1 ông doanh nghiệp về chuyện PR, kể cả ông ấy có lẻo ra đó là tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo là không có 3 cái chuyện đó, thì cũng dở hơi nốt. Nhưng chốt con số, thì giật hết cả nảy, những 35 tỷ.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Yêu Bác chưa !!!




   Kinh không, yêu Bác chưa. Áo đỏ sao vàng, túi LV nhé. Bác mà không luôn hành quân cùng chúng cháu thì có mà đến hàng fake của LV cũng chả có mà đeo đâu. Chỉ mỗi tội, yêu Bác đến thế mà khốn khổ chưa, năm sinh của Bác là năm nào cũng dek biết. Cụ Nguyễn Sinh Sắc, thân sinh của Bác sinh 1862, mà các mơn mởn kia trộ năm sinh của Bác những 1840. Thảo nào Bộ GD vừa xóa quy định thi tốt nghiệp môn Sử, tài liệu về môn đó bị xé tơi bời, rải trắng sân trường luôn.


 

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Linh tinh...


Dạo này bận. Nhưng vẫn để ý thời sự. Thấy lắm chuyện, lắm phát ngôn và hành động của lũ quan lại rất đáng chán.
 



 
 1. Hồi cụ tổng Trọng điều động cụ Bá Thanh từ Đà Nẵng ra, mình đã viết ra cái suy nghĩ của mình về cái chức Trưởng ban Nội chính TW của cụ Bá. Mình đã viết, chỉ khi cụ Bá được bầu bổ sung vào Bộ Chính trị thì cái chức đó mới là thực quyền, nhưng giờ thì sau Hội nghị TW7, họp kín, không báo chí, nhưng trước đó cả tuần, thiên hạ đã nói trắng phớ, cụ Bá toạch roài, cụ tổng không đỡ được. Đến khi báo chí chính thức đưa tin là chỉ có 2 vị được bầu bổ sung, không có cụ Bá, thì chính thống ơi là chính thống, cụ Bá nhẽ dừng chân ở trò chơi chính trị. Cuộc chiến Ba - Tư sẽ vẫn còn tiếp diễn, hè hè...

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Tha nhân...

  Trong 1 tối Sài Gòn, ngay nơi trung tâm quận 1 của đủ rực rỡ ánh neonsign và nườm nượp xe cộ qua lại, tự dưng tôi, trong những mớ lẩn thẩn suy nghĩ khi đang dọc bước theo các vỉa hè, tránh đủ các bàn cafe, sinh tố, xe cộ, đủ các hải sản, lẩu và cả những xe đẩy bán những món mà tôi dù có ngó tận mắt, cũng không biết đó là món gì, thì tự dưng lại nảy lên hai chữ: Tha nhân !

   Trong những rải bước dọc phố kia, tôi nhớ đến 1 câu nói của 1 anh bạn mới quen nơi công trường: Sài Gòn chỉ có 2 mùa mưa nắng, Hà Nội 4 mùa nhỉ ! Tôi chỉ gật đầu và ậm ờ, vì anh bạn kia cũng chẳng cần tôi đáp rõ. Nhưng cái ý nghĩ sẽ làm quen với môi trường, với không gian quanh năm ngày tháng là nắng và gió này, nó tác động đến tâm khảm với 2 chữ tha nhân, và tôi lại nhớ đến 1 bài thơ tôi đã viết. Bài thơ không phải đối tượng đề cập, mà là cái cảm nhận khi 1 sáng chớm Thu, tôi đi làm và chợt nhận ra trong cái tinh tế giao mùa, tôi viết lại cảm xúc đó, như 1 tựa đề cho bài thơ. Tha nhân tôi, sẽ có còn gặp lại những cảm xúc như vậy với nắng gió Sài Gòn không ? Tôi, tâm thế trong sự đón nhận và làm quen với nơi này, sẽ còn trải với không-thời gian nơi đây nữa, trong sự hòa nhập mới. Được, mất ? Que sera sera ? What will be, will be ?...