Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016

Im lặng và ném đá.

    Tại sao người ta im lặng? Tại sao người ta ném đá?


   Sự ra đời của fb, thể hiện rõ những thái độ sống. Một sự kiện nào đó có thể bị ném đá đến tơi bời, đi kèm với nó là những bài bình luận trái chiều. Hoặc một sự kiện nào đó, chả thấy người ta nói gì.

   Bênh che hay ném đá, là tùy góc nhân sinh quan.

   60' mở, người ta chém Thập Yến tơi bời. Cách chém là công kích cá nhân. Cách chém này chưa thật đa góc, đa chiều. Người ta cần hiểu rõ, Thập Yến là đại diện nhà đài. Đó là một khía cạnh. Khía cạnh còn lại, Thập Yến quên mất tư cách đó, đưa tư cách cá nhân vào, và đó là lý do bị chém.

   Chuyện phi công Su 30, Casa 212 tai nạn, người ta cũng tỏ những thái độ trái chiều. Đa phần im lặng. Một số thì chia sẻ. Một số khác, cực đoan đến ngu muội, nói rằng phi công giàu lắm, anh Khải có đến mấy cái nhà, nên Thản đại gia không cần phải tặng nhà nữa. Hoặc có thằng lấp lửng, phi công toàn ăn xăng máy bay, kiểu giống mấy ông biên phòng biển lập kế hoạch tuần tra giả, rút tiền chia nhau như cái chuyện năm ngoái...

   Nhưng cũng có người lên fb, thống kê lương và thu nhập phi công, tối đa như anh Khải thì được khoảng 16-17 triệu/tháng là kịch đường tàu.

    Khi nước Pháp bị khủng bố, người ta đua nhau prays for Paris, đổi avatar. Còn khi tại nạn xảy ra với những người lính, người ta im lặng. 


   Thời buổi này, tin rằng phi công nghèo, cấp bậc như thế mà nghèo, thì chỉ có chó nó tin. Nhưng giàu và vì ở lính, lại là lính bay, cấp bậc đến phó trung đoàn trưởng nên có tiền mua đến mấy cái nhà, thì xin lỗi những thằng chó chết viết ra những dòng đấy, tật nguyền về tư duy.

    Sự im lặng, hiểu theo một cách khác, cũng chính là tâm lý đám đông. Họ sợ va chạm và họ không muốn liên lụy. Họ chỉ thích up những hình ảnh cafe, những hình ảnh du hý, like và cmt nhiệt tình những thứ giời ơi đất hỡi cực kỳ nhảm nhí. Up một stt dài như cái đường cao tốc Láng - Hòa Lạc, vừa bấm nút post sau một phút thấy cả chục cái like. Tự mình hỏi: Đéo hiểu chúng nó like cái ccc j? Vì đơn giản bằng đấy thời gian, chả có ai có thể đọc hết được cái stt đó. Chưa nói là hiểu mình viết về cái j và đoan chắc luôn là trong chục mạng đó, chả có đứa đéo nào đọc cả.

   Đành rút ra kết luận, fb là nơi cực kỳ nhảm nhí.

   Tâm lý co rút, tâm lý không phản biện, tâm lý tìm kiếm sự bình yên, tâm lý ngại đụng chạm và ngại tranh luận, không tỏ rõ chính kiến chính là thứ tâm lý đám đông mà thể chế nào cũng thích. Cha đạo đứng giảng và đám con chiên hát theo những bài thánh ca, tuân thủ đường lối tôn giáo. 


   Nhưng quàng vào những sự kiện xảy ra những thứ cực đoan và nhảm nhí phỏng đoán, như tai nạn bay vừa qua là vì rút tiền ra chia nhau chứ có huấn luyện bay đâu, nên tai nạn là đúng. Và Su 30 là máy bay hiện đại, có nhẽ nào dễ dàng tai nạn. Cái con mẹ những cái đầu đần độn chỉ thích gieo vào đám đần độn những khủng hoảng niềm tin. Concorde của Pháp, máy bay phản lực siêu âm nhanh nhất thế giới, cho dù đến bây giờ cũng vẫn chưa có máy bay nào vượt được tốc độ và sự hiện đại đó, cũng phải đóng cửa hãng và không bay nữa vì tai nạn quá mức cho phép, nữa là Sukhoi.

   Và kèm vào những stt như thế, là những cmt nhiệt liệt ủng hộ như chân lý chói qua tim, vững vàng và quả cảm biểu lộ với hăng hái nhiệt tình like, y hệt như những con chiên thành kính ủng hộ đức kim thượng chả khác gì cái đám im lặng trước những bất cập cường quyền kia cả.


   Những fb của những người theo đuổi dân chủ nữa. Bất kỳ một vấn đề gì, các anh các chị cũng khoác lên cho chế độ cái áo rách nát. Đọc những stt đó, thấy kỹ năng chụp mũ của những người này cũng chả khác đéo gì kỹ năng của CA. Thật sự nghi ngờ sự đeo đuổi dân chủ, mong muốn một xã hội dân sự, một thể chế pháp trị từ những người vẫn hàng ngày miệt mài như vậy.

   Cái gì cũng méo mó hết. Hoặc nó chưa méo thì dưới bàn phím các anh các chị, nó cũng thành khuyết tật. Tôi biết một anh, ngày nào cũng đàn ca sáo nhị và chém phím, gửi bài đi nhiều nơi, up những stt kêu gào đồng bào, kêu gọi Việt kiều về nước xuống đường biểu tình, nhưng bản thân anh, lê được cái mông ra đến vỉa hè nhà anh thôi cũng là điều khó nhọc. Anh viết chửi chế độ như ranh, nhưng khi đi ngang Mai Xuân Thưởng, thấy người đàn bà bị lôi kéo, anh chỉ mang máy ra chụp. Thằng tuần đinh nó bảo anh cất máy đi, anh cất nhanh như giấu ví.

   Tôi xuống can thiệp việc lôi kéo, chỉ là ngứa mắt thấy không được, thì anh bảo mày tham gia làm cái gì. Tôi cáu, chửi cả anh và bọn tuần đinh cùng mấy chú chó vàng: Đkm, toàn thằng hèn. Tất cả chúng mày luôn

   Hôm đó, đáng nhẽ anh được tôi mời bữa rượu trưa, thì sau đó tôi nói, anh về nhà đi. Về mà nghĩ về việc chửi cho sướng phím. 

    Tôi vốn chả hứng thú gì việc xem bà con đi khiếu kiện, cũng chả ưa gì bọn tuần đinh thời này và bọn công sai, nhưng lại càng ghét bọn cơ hội. Một cái nhân duyên đời, thì rủ nhau đi uống rượu. Gặp cảnh như thế, lại đối ẩm với kẻ như thế, thì phí rượu và xúc phạm rượu lắm.

   Đọc thấy người ta nói về đám đông, nhân lúc ít việc thì gõ phím. Và, cũng là chửi. Giống như cụ Nam Cao ngày xưa viết ấy:

   Lúc nào cũng vậy, cứ gõ phím là hắn chửi.

10 nhận xét:

  1. "Lúc nào cũng vậy, cứ gõ phím là hắn chửi".
    Chửi xong rồi, hắn có hạ hỏa không anh nhỉ.

    Trả lờiXóa
  2. Lâu rồi không ghé thăm chú mày. Vẫn vậy: hay hay, vui vui, cay cay, và như có chút rượu. he ....he!

    Trả lờiXóa
  3. Đọc trang của anh có nhiều thông tin hay, xin phép đăng lại 2 bài về thời bao cấp trên trang web hodohanhthien.com, một trang web về dòng họ thôi.

    Trả lờiXóa
  4. Đăng bài mới tiếp đi chứ, huynh đài!

    Trả lờiXóa