Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Lãng đãng phùn rơi.


    Hà Nội mùa vắng những cơn mưa. Nhưng qua rồi, đó là quãng cuối Thu đầu Đông trở đi thôi. Lúc này, mưa đã không còn kiểu mưa Xuân lất phất bay nữa, đã nặng hạt hơn, đã thành những đường xiên chéo qua các ánh đèn đêm. Dưới những tấm bạt che trên vỉa hè của quán hàng đêm, đã nghe những tiếng giọt rỏ lộp bộp.

      Trong cái tịch mịch khuya lắc để mà nghe rõ những tiếng bước chân gõ trên vỉa hè của đường phố, theo cái chăm chắm xuống nền hè hay thỉnh thoảng lại phải bước tránh xuống lòng đường bởi những vũng loáng qua các dải đèn sáng, tay thu trong túi tránh lạnh, nghe những tiếng cọt kẹt cất lên của một mái cột cũ kỹ, che nắng che mưa cho một cuộc đời mưu sinh quán chợ, đang vặn vẹo chống đỡ những cơn gió thi thoảng lại giăng giật, lại thêm chen những ào ạt của bạt giăng mỗi khi nổi gió, hắt tạt những luồng mưa xuống những vũng trũng lấp lóa. Trong một lòng đêm có phùn rơi, có gió thổi, đứng bên này con đường ven hồ, nhìn qua một mênh mông sóng nước qua bên kia hồ Tây, chợt thèm một điếu thuốc lá khi thấy mình cũng đang mênh mang vô định...


      Chợ hoa đêm Quảng Bá. Chợt nhận ra rằng, phải đã rất lâu rồi, dễ có đến hơn hai mươi năm nay không còn đi chơi chợ hoa đêm nữa. Chợ đã khác nhưng người thì có khác không? Những hơn hai mươi năm trước, chợ hoa đêm cũng họp nhộn nhịp như bây giờ, nhưng không sáng lòa như bây giờ. Không còn những mảnh nilong vắt quàng buộc chéo nơi cổ, không còn những ánh đèn pin lấp loáng, cũng chẳng còn cả những cái đèn tự chế, kể cả đèn dầu thắp treo lủng lẳng ở những ghi đông xe đạp xe thồ, với tùm lùm cao ngất nghệu của những bó những buộc của các loại hoa, được bó lại bằng những sợi lạt chẻ, thỉnh thoảng được bao bằng đủ các loại giấy vở học trò hay giấy báo. Nhưng dáng dấp vẫn khắc khổ trên gương mặt đầy những vết hằn chân chim nơi khóe mắt, nơi những bàn tay bè bè ngùn ngủn với những ngón ngắn như quả chuối ngự, thâm xì những vết vệt của nhựa cây, của những quần áo đi mưa lấm len bùn đất... Dream khi xưa mua với giá 2400 đô, bằng cả một ngôi nhà, long lanh sắc tím vua chúa vi vút sang trọng của đèn vuông yên liền, bây giờ Giấc mơ thành xe ôm xe thồ với những giá sắt giá gỗ gá chặt sau yên.


       Chợt đêm của những tao tác sầm sập mưa. Khi chợt lắng nhẹ, khi chợt ạt ào. Tiết trời phùn nồm để ủ ấp những ngọn non trong những dáng khô khẳng lạnh lẽo kia, rồi một ngày bất chợt cafe buổi sáng, thấy mơn mởn những non xanh đang hàm tiếu trổ Xuân. Vần vụ tiết trời đông giá có lẽ đã tạm qua, nhưng cái bàng bạc sương sớm lạnh lẽo với nho nhỏ phùn rơi thì vẫn đang tiếp tục. Văng vẳng trong đầu ca khúc Tiếng mưa đêm của Đức Huy từng giọt rơi, từng giọt buồn...


       Đường hồ vẫn vắng lặng trong khuya thẫm của lạnh lùng. Trở gót khi nghe tiếng xào xạo chổi đêm khi lọc cọc tiếng bánh xe cao su vừa dứt của người công nhân đô thị. Lại liên tưởng, lại hồ nghi rằng, cái xe tay khi xưa kiểu Người ngựa ngựa người cụ Nguyễn Công Hoan có bọc bánh cao su có giống cái bánh xe cao su chở cái thùng tôn của người công nhân kia không, cái xe tay bọc bánh cao su cho các nhà giàu tư sản thời đầu thế kỷ 20 của Hà Nội, chỉ chạy trong các tuyến có đường trải nhựa, còn từ Khâm Thiên đổ ra, đường đá dăm với đường đất thì chỉ có xe tay bánh gỗ, thứ xe dành cho người thứ dân hạ lưu không được phép bén mảng vào các đường trải nhựa, có những hàng cây xanh và các ngôi biệt thự mẫu mực kinh điển kiến trúc Pháp. Phận người thời nào cũng thế, bán sức lao động dường như cũng kinh điển vậy thôi.


       Đêm của những tha thẩn thẩn tha. Chợ đầu mối Long Biên. Chợ đầu mối hoa quả. Đi qua cái đường dẫn cầu Long Biên sang cửa khẩu là chợ. Cái đường dẫn hoa mỹ với đường cong cực kỳ quyến rũ, đắp thành hàng lan can con tiện không thể chê được về mỹ cảm kiến trúc và đường nét tỷ lệ. Một sự chuẩn mực của văn minh kiến trúc. Cây cầu với luồng đường dẫn cực đẹp lên mười chín nhịp nhấp nhô của cấu tạo sắt thép, đã là một phần của Hà Nội, hồn cốt của Hà Nội. Kiến trúc cầu Long Biên là một kiến trúc di sản, được đánh giá rất cao cả về mỹ cảm đô thị lẫn chức năng lịch sử. Mười chín nhịp nay chỉ còn chín nhịp bởi bom Mỹ đã đánh sập mất một phần. Vậy mà ngày nay, người ta đang âm mưu dọn dẹp cây cầu đi để thay thế nó bằng một cây cầu khác, với một cái dự án đường sắt được tài trợ bởi vốn của xứ Phù Tang, mười chín ngàn tỷ. Người ta đang cãi nhau, đang tranh luận. Các học giả của nền kiến trúc nước nhà, những ưu tú tinh hoa trong hai mươi tư ngàn tiến sỹ và hơn một trăm ngàn thạc sỹ xuất thân từ dải đất chữ S liệu có đủ trí tuệ khoa học mà ngăn lại cái ý tưởng ngồi bệt lên cái văn hóa, cái lịch sử bằng cái hấp dẫn mười chín ngàn tỷ kia không? Khi mà người ta còn đang loay hoay với nó, thì những thân phận mưu sinh đã gắn với chân cầu, với những đường uốn lượn hoa mỹ đường dẫn kia vẫn hàng ngày, hàng đêm áo xống phong phanh mà trải thân người ngựa.


      Cây cầu bị người ta mang ra mổ xẻ chỉ vì người ta muốn nối cái đường sắt đô thị này xuất phát từ ga Hà Nội. Ga Hà Nội quá tải và với những đường sắt chia cắt đô thị như hiện tại, đã là một thứ lỗi thời của quá trình phát triển và lạc hậu so với chính những lý thuyết quy hoạch đô thị về vị trí của nhà ga rồi. Tại sao không phải là chuyển hẳn ga này sang ga Yên Viên mà đầu tư? Lúc đó, đường sắt của ga Hà Nội sẽ chỉ đóng vai trò trung chuyển hoặc là tuyến tàu du lịch. Đô thị được giảm tải về giao thông đường sắt chia cắt, đảm bảo được mỹ quan đô thị với tầm nhìn từ sông Hồng, lại giữ được sự vững bền của phát triển đô thị có tầm nhìn xa, vừa bảo tồn được giá trị lịch sử và văn hóa của cây cầu. Nhưng có lẽ, những lẩn thẩn suy nghĩ bất chợt này trong một đêm đi hoang cũng chỉ đến để viết cho nhẹ lòng mà thôi.


      Khi đêm càng sâu, sự lạnh lùng cũng đã không còn dừng lại nơi phảng phất nữa. Những người xe ôm hay tụ tập ở những ngã tư đã nhen lên những đống lửa sưởi. Tình người như ấm áp thêm khi thỉnh thoảng lại có một cặp đôi, hay một bước chân lang thang vô định nào đó tạt ghé vào, xoa xuýt môi miệng và sà sụp xuống bên cạnh đống lửa. Lạnh quá bác nhỉ? Ừ, ghé sưởi cho ấm một chút mà đi... Những hội thoại ngắn bên sự ấm nồng hữu hình chợt như thấy đời ấm áp hơn.


       Những bước chân vô định đã quành néo về một cái quán ăn khuya. Phùn đã thành rả rích. Một bát gân bò hầm, gọi thêm một chút thịt nạm. Những lá nạm hồng nhạt quen thuộc xen vào những sợi gân mảnh màu ngà. Gân bò hầm có những khoảng trong veo màu be nhạt, sần sận giòn. Khói tỏa nghi ngút bốc lên mùi thơm ngầy ngậy đặc trưng của món nhậu, quện thoáng mùi hành lá rau thơm và vị gừng. Gọi một chai rượu vodka Men. Bà hàng ngần ngại hỏi: Còn có thế này chú có uống không? Một chai rượu còn quãng độ hai phần ba. Gật đầu. Có chú khách khi nãy đang uống, nhưng có điện thoại lại đi ngay nên chưa kịp uống nhiều, bà chủ giải thích. Cũng chỉ cần thế thôi. Cho một đêm mưa phùn nổi hứng đi lang thang. Phố đêm, đèn mờ giăng giăng...

26 nhận xét:

  1. ừ, lãng đãng thiệt. Cơ mà cái lãng ní khối người cũng lãng mừ không ...kể lại được.
    Hà nôi của Ca hơi bị hấp dẫn hén ! hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy khi nào cô 8 ra đây, nhớ ới anh chở đi một vòng cho nếm đủ cái hấp dẫn nhóe :)), khà khà khà...

      Xóa
  2. Hôm nay hà nội mình cứ mưa suốt, nhớt nhác vô cùng ...
    Nghe đài nói, mai sẽ nắng. Cũng mong là vậy, Anh nhỉ ... Đọc đoạn cuối, chỉ cần 1 cốc vodka, một vài con ốc vặn miệt Hồ Tây, Thụy Khuê... cũng thú lắm , phải không Anh ...
    Lần đầu sang làm quen cùng Anh, theo đường dẫn từ Chị LocVung. Entry này rất nhẹ nhàng, thẫm thấu cho bất kì ai đọc qua ...
    Huỳnh Thư chúc Anh thêm 1 đêm mưa phùn, thú vị, và an lành, Anh nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn. Ốc ven đường hồ cũng ngon. Nếu lại ăn vào hôm mưa bão thì bát ốc nóng bốc khói nhìn ra sóng nước dềnh dang bên ngoài thì ... nhất quả đất nhỉ :))

      Và đúng, hôm nay thì nắng rồi, ấm rồi :), chúc vui vẻ nhé.

      Xóa
  3. Thủ tướng đã ra chỉ thị là không được phá cầu Long bien rồi! May quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, thế là chỉ cần bác cựu y tá nói một câu thôi, các trí tuệ khoa học đỡ phải làm thêm 1 cái dự án bảo tồn, đồng thời ngân sách cũng được bảo tồn bác ạ :)

      Cảm ơn bác nhiều.

      Xóa
  4. Hà Nội lại ướt sũng rồi. Cây cầu ấy có lẽ người ta nghĩ nó già quá, cũ kỹ quá như cái lịch sử của dân tộc nên mới có lúc phải nâng lên hạ xuống như thế.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Già và cũ kỹ như lịch sử dân tộc ??? E là tôi không hiểu ý bạn lắm ở cái ý này.

      Nhưng thôi, có thể là ý tại ngôn ngoại. Cảm ơn về chia sẻ của bạn.

      Xóa
    2. Gắn liền với lịch sử ĐBP trên không, có lẽ lịch sử đi qua người ta đã lãng quên nó không trùng tu, bão dưỡng nhiều hơn. Và bây giờ người ta muốn xây mới mà không thấy đc giá trị lịch sử đối với những thế hệ sau. Cũng như hs bây giờ phần nhiều không thích học ls, cũng như quên hết phần lớn ls dtộc. Nếu ngta bỏ đi mai mốt sẽ ko còn gì để nhớ, hoặc thế hệ sau có nhớ cũng chưa chắc hình dung đc. Có chăng là cầu dây, cầu kéo....
      Hình như HT com đã làm phật ý chủ nhà. Thành thật xin lỗi bạn!

      Xóa
    3. Không, vì lời bình trước cô đọng quá, kiểu '' ý tại ngôn ngoại'' nên tôi không hiểu hết ý của khách còm thôi :)

      Giờ tôi đã hiểu hơn rồi :)

      Cảm ơn lần nữa về chia sẻ của bạn :))

      Xóa
  5. Em như theo dấu chân một anh chàng lãng tử, lặng lẽ bước qua những ngõ Hà Nội mà suy tư, mà hoài niệm, mà tìm dấu xưa.
    Không ai viết về Hà Nội hay như anh TP nhà ta, ấy là cái tình thấm đẫm vào tận ngõ ngách tâm hồn, chạm vào những rung cảm Nhẹ nhàng sâu lắng đủ dìm chết những kẻ tha hương.
    Lại nghe gân bò hầm len lỏi róc rách vào cái ẩm ương Hà Nội.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghe hơi ăn uống là bạn Hải Âu nhà mình chấm điểm cao ngay thôi ...:))

      Xóa
    2. Nghe Thụy nói, anh hình dung ra một cánh hải âu nặng khoảng gần 6 chục ký, với cái vòng eo bánh mỳ nhể :)), vậy nên Thụy cũng cố gắng đạt cái mục tiêu đấy đi :))

      Đùa chút cho vui. Viết về cái điều mà mình quen thuộc thì cũng là sự tự nhiên mà. Muốn ăn gân bò hầm không HA :))

      Xóa
    3. Em muốn ăn gân bò hầm hehe. Đúng như Thụy nhà ta nói, cái gì có nhắc tới ẩm thực là em like mạnh. Không hiểu nữa, nhưng nhất ăn nhì mặc vẫn là tiêu chí chuẩn muôn đời. Giờ phải chi có cánh cửa thần kỳ đặt mấy kẻ có "tâm hồn" vào một không gian vừa đủ lạnh để cần hơi ấm, một bát gân bò điểm tí hành hoa, cuốc rượu, là ôi thôi, em đi chết đây!

      Xóa
    4. Em muốn ăn gân bò hầm hehe. Đúng như Thụy nhà ta nói, cái gì có nhắc tới ẩm thực là em like mạnh. Không hiểu nữa, nhưng nhất ăn nhì mặc vẫn là tiêu chí chuẩn muôn đời. Giờ phải chi có cánh cửa thần kỳ đặt mấy kẻ có "tâm hồn" vào một không gian vừa đủ lạnh để cần hơi ấm, một bát gân bò điểm tí hành hoa, cuốc rượu, là ôi thôi, em đi chết đây!

      Xóa
    5. Muốn ăn các kiểu bò, ra đây đáp ứng tất. Gân bò hầm, đuôi bò hầm. Vó bò hấp. Đuôi bò luộc sả ớt. Bắp bò xào, trần. Sách bò xào giòn sật. Lòng bò xào răm. Các kiểu của bò. Bê tái chanh rắc thính kèm khế chua ớt chỉ thiên. Bê tùng xẻo nướng :))

      Xóa
    6. Trời ơi, anh tín giết em, chảy nước miếng mất nước mà chết mất thôi.

      Xóa
    7. Chiêu này mới là sát chiêu, đúng không :))

      Xóa
  6. _ Một nỗi miên man trầm buồn lan tỏa từ đầu đến cuối, dường như có cả những con phố, những ngóc ngách ẩn giấu một nỗi niềm dịu nhẹ và thầm kín, khi ngang qua ...

    _ Cách xâu chuổi những sự việc, nhân vật từ cái thời xe kéo xa lơ xa lắc của cụ Nguyễn Công Hoan đến xã hội hiện tại của tác giả thật sự là khéo léo, nó mềm mại dẫn dắt một cách rất tự nhiên, không gượng ép. Ví dụ chuyện cầu Long Biên xưa có mười chín nhịp chẳng hạn . Và những số phận con người giữa trầm luân cuộc sống - xưa và nay - Xe kéo, kéo xe ... dưới những đêm mưa phùn rả rích ...

    _ Sau khi phần tả bao quát, thì cuối cùng là phần "liên hệ thực tế bản thân" :D : Phần này tác giả vẽ một đường bóng nhẹ nhàng nên hiệu ứng đạt được xem như là khá ổn ...:)) ( 1 bát gân bò và 1/3 chai Vodka làm gì mà không ổn ? Nhất là sau một tối đi dạo dưới mưa ... :)) )

    (P) Kết luận : Thụy thích bài viết vì nỗi buồn trong đó chỉ vừa đủ phảng phất thôi, buồn mà không lụy !

    P/S : Nếu chỉ tốn 1/3 chai Vodka mà có một bài viết như thế này ra đời, thì Thụy sẽ tặng Phong Ca một ...mớ Vodka luôn ! :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phần nhận xét với 2 gạch đầu dòng thì chỉ có thể nói một từ: Thank u.

      Phần dưới, yêu cầu đọc lại cho kỹ: Là 2/3 chai vodka :)), chứ 1/3 thì đúng là không ổn, vì không đủ để súc miệng :))

      Vậy nên kết luận: Giấc mơ về một mớ vodka sẽ chỉ như tên một bài hát là: I have dream :)), khà khà...

      Xóa
    2. Ơ ... Em đọc nhầm à ? 2/3 chai Vodka thì nhiều quá ... Thôi cứ mơ đi nhé, Phong Ca ! :))

      Xóa
    3. Rõ là nhầm còn giề :)

      Anh may là biết nên cũng ít mơ, cứ có là uống, chứ chờ cô Thụy với 1/3 chai không đủ súc miệng thì lại tự thấy có lỗi với bản thân :))

      Khà khà...

      Xóa
    4. Hình như bạn Thụy miềng đang trả bài: phân tích đoạn văn. Hã hã...

      Xóa
    5. Dưng quả giả bài này coi mòi ổn đới :))

      Xóa
  7. Hay quá TP của lão ah , lão có nằm mơ cũng k viết được một góc !!! TP đã vào cái quán cafe LỘC VÀNG chưa ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bác. Cafe Lộc Vàng nằm chỗ nào vậy bác ?

      Xóa