Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Nhật' story - P7.

07:38 5 thg 12 2012Công khai185 Lượt xem 13
                                PHẦN 7
   Lũ giang hồ tù tội im lặng. Không thằng nào hé môi nói 1 tiếng. Sự im lặng kéo dài nơi chiến trận vườn bãi ven sông của trại như cô đặc bầu không khí lại.
Nhật đứng lặng phắc. Vạt áo sọc lất phất bay theo chiều gió thổi, mái tóc lòa xòa trước vầng trán cao và thông minh cứ chốc chốc lại lật lên, càng làm rõ ánh cương nghị, kiên quyết đang chiếu thẳng không hề chớp từ đôi mắt to, đen và sâu hun hút kia. Người ta bảo những người có đôi mắt như của Nhật có số tiền vận không tốt, dù đẹp đến mức làm nhiều chị em phải ghen tỵ, muốn đánh đổi lắm. Nhật không tự ý thức được điều này mà phải mãi về sau, khi cuộc đời theo dòng xô đẩy y gặp 1 ông già nói cho y biết điều đó.
   Bọn gấu mèo kia lẳng lặng chia nhau bế Cường chó dại về trại. Khi bọn chúng đi khuất, dường như sự chịu đựng đã cạn kiệt, Nhật ôm vai ngồi bệt xuống đất. Sự dụng lực quá đà đã làm vỡ miệng vết thương nơi vai. Ngay từ lúc Nhật dùng vai để hích thằng kia, sự nhói đau đã làm Nhật biết phải khẩn trương. Lúc giao đấu, y đã hết sức cố gắng không dụng lực tay phải, bởi bả vai là gốc đòn, là nơi phát xuất lực đánh, nên y chỉ dùng tay này với khẩu quyết chữ đả và chữ án trong lục khẩu quyết Vịnh Xuân mà thôi, dù thế nhưng sự ảnh hưởng đến vết thương cũng là không nhỏ. Đến khi ra seri đòn chỏ và nắm tay, bàn tay vào người Cường chó dại, Nhật càng hiểu phải nhanh chóng kết thúc, nếu không y sẽ không thể tri trì thêm với vết thương đã bị động mạnh, như thế, sức phản kháng không những đã yếu đi nhiều, mà nếu để đối thủ phát hiện mà khoét sâu vào điểm yếu đó thì kết quả sẽ không lường trước được. Vì vậy, sau loạt seri đòn cuối, Nhật buộc phải xuất đòn độc cước để kết thúc.
   Sự mệt mỏi, căng thẳng sau cuộc đấu lực và cả đấu trí cộng với cơn đau như xé đang dộng lên óc làm Nhật bải hoải. Sau hồi lâu, y nhủ mình phải đứng dậy ra về, nấn ná thêm nữa thì nhỡ bọn gấu mèo kia lại kéo thêm ra thì Nhật không còn cửa để lùi nữa. Xọc quang gánh vào quai đôi thùng, Nhật quanh theo lối khác về trại, vòng xuyên qua ruộng mía để nhỡ mà chúng nó quay lại thì y cũng đã tránh được.
   Về trại, Nhật trả quang thùng vào vị trí, rồi đi thẳng về buồng giam. Quân tít thấy bộ dạng Nhật liền hỏi. Nhật vắn tắt thuật lại rồi nói:
-         Anh đưa em bộ quần áo khác, em phải thay đã, máu dây ra hết bộ này rồi, tý nữa mới mở cửa buồng, về em kể lại anh sau. Giờ phải thay đồ rồi em tìm chỗ mà nấp tý đã.
   Quân tít nhanh chóng trở ra với bộ quần áo sọc khác, đồng thời hắn dúi cho Nhật 1 vật bé tý như đầu điếu thuốc lá, nói:
-         Nuốt cái này vào, nó giảm đau ngay đấy. Nhật nhét vội bộ quần áo vào bụng, cầm vật kia đút túi và nói:
-         Vâng, tý em về.
-         Cẩn thận nhé. Tiếng Quân tít với theo.
   Vật mà Quân tít đưa Nhật là 1 bi thuốc phiện sống. Thuốc phiện sống nuốt vào chữa đau bụng cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng chả biết có giảm đau được cái vết thương này không, nhưng Nhật cứ nuốt. Còn phải hơn tiếng nữa mới đến giờ điểm danh để về buồng, lúc đó cán bộ mới mở cửa cho vào. Giờ mà được 1 liều moocphin giảm đau thì là tốt nhất, nhưng Nhật biết là không thể. Y cố gắng nén cơn đau, lên thẳng bệnh xá.
-         Chị ơi, 1 thằng ở buồng em nó kêu đau đầu, chị có viên giảm đau nào không chị, nó nhờ em xin.
-         Panadol có đấy, để chị lấy cho. Chị y tế nói rồi đi vào buồng ngách bên cạnh.
   Nhật ngó nghiêng tủ thuốc ngoài, các nhãn thuốc cứ loạn xạ, y thì có hiểu gì đâu, vả lại tủ cũng khóa. Nhật chỉ biết Panadol có thành phần Paracetamol dùng để giảm đau, nhưng không rõ nó có tác dụng với vết thương này không. Cơn đau như thỉnh thoảng lại xé lên, dộng vào đầu óc như có ai gõ vào đầu bằng 1 mũi dùi vậy. Chị y tế đã ra ngoài, đưa cho Nhật vỉ thuốc. Y nói thêm:
-         Chị cho em mấy viên kháng sinh nữa, em uống dần.
-         Vết thương thế nào, cởi áo ra chị xem lại cho. Chị y tế ân cần nói.
-         Không cần đâu chị, nó đang lành rồi. Em chỉ xin mấy viên kháng sinh với giảm đau từ từ thôi. Nhật nói trong sự che dấu cái lo lắng.
   Chị y tế mở tủ thuốc, đưa Nhật mấy viên thuốc… Điểm danh xong, Nhật về buồng nằm vật ra. Quân tít vừa lặng lẽ hút thuốc, vừa nghe Nhật thuật lại câu chuyện. Cuối cùng hắn nói :
-         Đời tù nó thế đấy. Chú không làm thế thì nó cũng thịt chú thôi. Hôm nay anh vừa được báo, anh hết hạn trong này rồi, ngày kia anh ra với chú, cùng đội nông nghiệp, anh em mình có nhau thì không sợ thằng nào kiếm chuyện với chú nữa.
   Nguyên đây là trại tạm giam của thành phố, nhưng cũng có cả tạm giam để điều tra lẫn tù đã thành án. Trại thì có trại giam giữ và trại cải tạo. Trại giam giữ thì chỉ chuyên giam phạm trong thời kỳ tạm giữ để điều tra, đến khi tống đạt cáo trạng, ra tòa và thành án rồi thì sẽ bị điều chuyển đến các trại cải tạo. Khi ở trại giam thì phạm không được ra ngoài, chỉ có thành phần tự giác mới được ra, còn lại là ở trong buồng, còn khi đi cải tạo rồi thì tất cả các phạm nhân sẽ được phân loại và chia về các tổ lao động và học nghề như mộc, mây tre đan, may mặc hay nông nghiệp….vv…. Trại thành phố này là trại có cả chức năng tạm giam lẫn cải tạo tù thành án, có khi cả 2 đối tượng cùng được giam chung 1 buồng nên sự nhộn nhạo lại càng bát nháo hơn.
   Sau bữa cơm chiều, đến tối thì Nhật gây gây sốt. Vết thương mới được 2 hôm còn chưa lành lặn, chỉ mới bắt đầu ổn định thì Nhật đã phải dụng lực, nguyên khí chưa phục hồi đã lại thêm tổn thương bởi trận đấu phải dùng sức, mặt khác nữa là những viên kháng sinh liều cao có tác dụng làm phục hồi nhanh cho vết thương nhưng lại làm yếu cơ thể, sự vận động trong lúc dùng thuốc sẽ rất có hại. Đến đêm thì Nhật mê man, li bì trong cơn sốt cao, đã bắt đầu mê sảng. Quân tít lập tức bắt lái xe gọi quản giáo trực đêm gọi y tế xuống khám và đưa Nhật lên bệnh xá. Chị y tế đúng đêm đó lại là ca trực nên xuống ngay. Chị đo nhiệt độ, Nhật đã sốt đến hơn 40 độ, ngay lập tức y được uống thuốc hạ sốt ngay tại buồng giam. Chị kiểm tra vết thương, thấy rõ ràng nó bị ảnh hưởng, quay ra hỏi thì Quân tít nói :
-         Chiều nó về vẫn bình thường, còn đưa thuốc cho thằng kia uống – Hắn đưa tay chỉ thằng lái xe – Cơm xong vẫn thế, nhưng lúc nó đi wc thì bị ngã, chắc vai nó đập vào đâu đó đấy chị ạ. Rồi nó sốt từ lúc nào bọn em có biết đâu, thấy nó cứ ú ớ mới sờ trán nó thấy bỏng rẫy ra nên bọn em mới gọi thày trực đấy chứ.
-         Thôi, chuẩn bị quần áo cho cậu ấy, cõng nó lên bệnh xá. Chị y tế ra lệnh.
   Nhật được đưa lên bệnh xá. Y nằm mê mệt cho đến giữa sáng hôm sau mới tinh tỉnh đôi chút. Toàn thân rã rời, các cơ khớp như muốn long ra khỏi cơ thể, các bắp thịt mỏi rã như bị trần đập 1 trận nên thân vậy. Phải đến hơn 5 phút sau khi mở mắt, Nhật mới định hình mình đang nằm điều trị ở bệnh xá, y cố gắng nhấc đầu lên, nhưng không thể. Một cảm giác như có 1 vật nặng  đang đè lên đầu y, toàn thân thể y, ghì chặt trong cơn bạo lực trói buộc khiến y không thể động đậy được… Rồi y lại thiếp đi trong cơn mỏi mệt. Cứ thế mấy hôm liền, Nhật cứ sốt rồi lại tỉnh, lại sốt và mê man trong chợt tỉnh chợt thức chợt mê chợt mụ mị. Cái vòng tuần hoàn như không thay đổi. Nhật thấy mình bay vào 1 đường hầm hun hút, tối tăm và lạnh lẽo đầy âm khí, rồi lại thấy 1 quầng sáng lòa với ngàn ngàn vạn vạn tia chói đến không thể chịu được, rồi bất chợt quầng sáng biến mất, Nhật như rơi vào 1 cái hố đen sâu không đáy, thân thể không thể tự chủ, Nhật hét lên những tiếng kêu tuyệt vọng… Rồi lại thấy mình đang bềnh bồng như không trọng lượng ở một nơi rất đẹp, đầy tràn những kỳ hoa dị thảo mà Nhật chưa bao giờ nhìn thấy, cảnh thần tiên trải như không có điểm dừng, không có đường chân trời, tít tắp đến thắc mắc… Các màu sắc đủ loại của hoa trái, cỏ cây đầy tràn xung quanh như khung cảnh 1 bức họa tranh đầy siêu thực, Nhật thấy mình đang bay, thân thể nhẹ bỗng và như có 1 lực vô hình cứ đẩy lướt Nhật đi vậy…Rồi chợt mẹ hiện ra. Mẹ Nhật chứ không phải ai khác, mẹ Nhật đang lúi húi bên 1 gốc trầu đã mọc thành giàn xanh mướt, bóng bẩy. Lại là khung cảnh quen thuộc của quê nhà, vùng ngoại ô của Nhật. Nhật thấy bố bên hiên nhà đang dặm lại cái nơm quen thuộc vẫn dùng đi úp cá mỗi khi mùa nước lên ngoài bãi đê, ống quần xắn vén cao qua cả đầu gối, lộ ra cái cẳng chân gầy guộc lão nông chi điền. Bố ngước lên nhìn Nhật cười hiền lành, hàm răng ám khói thuốc lào nâu vàng nhưng đều tăm tắp rồi lại cúi xuống làm tiếp, thoăn thoắt đôi tay gân guốc …
    Trong giấc mơ mụ mị đan cài các hình ảnh kia, Nhật thấy cả đại gia đang cười hắc hắc trong tiếng nhạc đập như búa nén vào ngực, các PG vây quanh đang đong đưa ly rượu Hennessy với vẻ lơi lả, trong ánh sáng chớp giật lóe trắng lại phụt tắt, lóe xanh lại đưa vút sang 1 góc khác, gương mặt bóng nhẫy của đại gia thi thoảng lại được chiếu sáng bởi chiếc đèn cầu có nhiều màu treo cao trên khung trần kim loại của bar Đêm Trắng, in lên gương mặt đó những nốt nhòe của xanh đỏ tím vàng trắng… rồi lại biến mất… Một cú vụt trượt của chai Hennessy, nhập nhọa… rồi chiếc thắt lưng tung ra, quấn lấy cổ chân 1 PG… tiếng bàn ghế va đổ, âm thanh ly chén rơi xuống sàn…cái súng bút, con dao tông bay… Rồi lại hình ảnh 1 dance girl đang uốn éo trên bục cao quanh chiếc cột inox sáng lóa, 1 tay bám chặt, 1 chân quắp vào cột, cả thân hình ngả ra sau như đang làm xiếc, 1 cô khác đang ngồi dưới chân cột trong tư thế ngồi xổm, đôi giày cao gót nhún nhảy theo theo tiếng nhạc DJ và ngước cái đầu lắc lư lên nhìn cô kia với dáng vẻ của kẻ đã cắn đầy 1 bụng thuốc lắc… Quân tít với cái gằn rít và cú đá vào đầu Thảo ma… Tân trố đang thủng thẳng nói điều gì đó… Những hình ảnh cứ chao đảo, hiện ra rồi biến mất… Và lại là mẹ Nhật. Mẹ đang ngồi bên cạnh Nhật với cái quạt xếp giấy nâu trên tay, vừa phe phẩy quạt mát cho Nhật, vừa nhìn Nhật đang lên cơn sốt với vẻ yêu thương, lo lắng chen với những tiếng thở dài nén lại, lâu lâu mới lại nhẹ nhàng bật ra. Mẹ lấy chiếc khăn ướt đang đắp trán cho Nhật ra, lau những giọt mồ hôi đang chảy thành dòng nơi cổ, nơi tóc mai. Mẹ vò nước, thay lượt ướt mới rồi lại đặt nhẹ lên trán Nhật. Nhật kêu lên : Mẹ ơi ! và nước mắt Nhật chảy ra trong cơn thổn thức tuôn trào của tình yêu mẫu tử…
    Một tiếng nói như từ cõi mơ hồ vọng lại, Nhật nghe như tiếng mẹ đáp lại lời gọi của y nhưng không làm sao nghe rõ được, rồi Nhật lại nghe thấy tiếng thở dài, 1 thanh âm tiếp nối rõ ràng hơn tuy trong cái mơ hồ, y vẫn nghe được : ‘’ Khổ thân thằng bé !‘’ Một sự mát mát, nhẹ nhàng đang chạy dọc từ khóe mắt Nhật xuống mang tai, y khẽ mở mắt. Một bóng hình đang cúi xuống bên Nhật, 1 mùi thơm dịu nhẹ thoảng qua rất quen thuộc, hương bồ kết. Chị y tế đang lau cho Nhật dòng nước mắt. Lúc này thì Nhật đã tỉnh. Trong cơn chập chờn kia, Nhật đã mơ thấy mẹ đang chăm sóc cho y, đang thay khăn ướt đắp trán cho y, và y đã hiểu, cơn mụ mị nửa tỉnh nửa thức kia đã làm Nhật ra như vậy, người đã làm những điều đó là chị y tế của bệnh xá.
-         Đã tỉnh rồi này, thấy trong người thế nào em ? Khổ, sốt quá cứ mê man ú ớ, gọi mẹ rồi lại khóc nữa này…
   Nhật gắng gượng nở 1 nụ cười. Đôi môi khô khốc. Cơn sốt đã rút rất nhiều nước trong cơ thể. Lúc này Nhật mới nhận ra mình đang được truyền nước. Y hỏi chị y tế qua tiếng nói rất khẽ :
-         Em nằm bao lâu rồi chị ?
-         Hôm nay là hôm thứ 5 rồi. Để chị xem nhiệt độ nào.
   Khẽ nhấc cánh tay Nhật lên, chị nhẹ nhàng rút dưới nách y ra chiếc cặp nhiệt độ rồi soi ra phía ánh sáng, 39 độ 3, ‘’ cũng đỡ rồi đây này ‘’. Chị đưa cho Nhật 1 cốc nước :
-         Uống đi em, uống vào cho bổ sung canxi. Nước cam tốt đấy.
   Tự dưng Nhật khát. Phải thôi. Lúc này Nhật mới nhận thấy thân thể mình đầy mồ hôi, dù ngoài trời đang lạnh. Y cố gắng ngồi dậy, tựa lưng gối vào thành giường, đón cốc nước uống 1 hơi hết sạch. Rồi y nói với vẻ ngượng ngập:
-         Chị… chị … còn không cho em xin cốc nữa.
   Chị y tế cười đầy vẻ dịu dàng nói:
-         Chờ để chị vắt cho.
   Rồi vừa cắt cam ra vắt, chị vừa kể cho Nhật nghe. Mấy hôm y nằm đây, ngày nào Quân tít cũng qua đến 2 lần, đầu giờ lao động qua, hết giờ, trước khi điểm danh về buồng, hắn lại đến. Mấy đứa tự giác cùng buồng cũng thế, nhất là thằng lái xe cho Nhật, nó cũng mới được ra tự giác. Ngày nào qua cũng xin ban cho ngồi lâu 1 tý, ngồi bóp tay rồi lau mồ hôi cho Nhật. Chị bảo:
-          Chú sống thế nào mà chúng nó quý thế. Đồ của chú ở đây toàn thằng Quân mua đấy. Nó nhờ chị mua hộ, cái gì căng-tin không có thì nó nhờ chị mua ngoài mang vào. Nó chắc cũng sắp qua rồi đấy.
   Nhật nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời hơi xám cái xám trắng của tiết Đông. Cây bưởi ở vườn vẫn còn mấy quả trĩu xuống đong đưa cùng các cành cây khe khẽ. Mùa bưởi hết lâu rồi, nhưng các cán bộ y tế trại không muốn hái mấy quả này, cứ để làm cảnh cho đẹp vườn. Mấy bụi mẫu đơn đã rụng dần các cánh hoa, chỉ còn vương vất sót lại cái màu đỏ như thoáng qua của các cánh còn trụ lại. Mấy bụi mẫu đơn này đúng mùa nở, hoa ra to và đỏ sắc sảo từng bông như nắm đấm vậy. Những lần qua xin thuốc, thèm mang về buồng lắm nhưng Nhật không dám xin. Y sợ bọn cùng buồng không cùng suy nghĩ như y về hoa. Nhưng lúc đó Nhật chưa phải như bây giờ, bây giờ thì Nhật đâu cần quan tâm đến chuyện chúng nó nghĩ gì nữa. Nhưng tiếc là hoa thì tàn mất rồi…
   Có tiếng lao xao, rồi âm thanh rõ dần. Bọn cùng buồng đến thăm đây. Rồi Quân tít, Mạnh con – là thằng lái xe cho Nhật – Dương phá đá (thằng này có biệt danh như vậy là vì ngoài kia, nó là con nhà giàu, chơi bời như phá mả, kết giao toàn bọn con nhà và bọn chơi bời với xã hội đen, đập đá như ranh nên lũ bạn gọi nó như vậy), Hoàng phi công (thằng này là bạn Dương phá đá, cũng là dân bay, nó bay suốt và chơi ngang ngửa thằng Dương, 2 thằng rủ nhau buôn ma túy đá để lấy tiền chơi, tập tọng được 3 chuyến thì bị xích, dắt tay nhau vào kho 1 lượt. Chúng thuộc dạng con nhà có điều kiện nên cùng chạy vào 1 trại, vào 1 buồng để có anh có em, cũng là để Quân tít che đỡ), cuối cùng là Hải lăng. Gọi nó như thế vì thằng này ngoài xã hội, đánh nhau hay mang dao tông hoặc mã tấu, chuyên có trò ném dao hoặc vớ cái gì ném cái đấy vào đối thủ. Một thằng rất lỳ lợm dù người nhỏ quắt. Cả bọn vào phòng bệnh, tiếng chào, tiếng hỏi thăm cứ tranh nhau làm chị y tế phải gắt:
-         Cái chợ đấy à mà chúng mày cứ nhộn lên thế ? Nó vừa tỉnh đấy, nhẹ thôi cho nó đỡ nhức đầu.
-         Dạ… Quân tít nhăn nhở, rồi hắn hỏi:
-         Thế nào em, vừa tỉnh hả ? Xem trán nào. Hắn vừa nói vừa sờ trán Nhật.
-         Đỡ rồi. Hôm qua còn nóng kinh người. Nhanh khỏe về buồng liên hoan hả ?
-         Vâng. Em cũng vừa tỉnh. Anh với mấy anh em được ra lúc nào thế ?
-         Ba hôm rồi. Mạnh con, mày báo cáo anh Nhật về thằng kia đi…
   Cả bọn đã thằng thì kéo ghế, thằng thì ngồi lên mép giường vây quanh Nhật, Dương phá đá đã tìm nước sôi để pha sữa cho Nhật.
-         Anh đánh nó kinh thật. Con chó toàn nôn khan anh ạ. Ngay tối anh đi bệnh xá thì nó cũng chuyển viện luôn. Mấy con chó trại trong bây giờ nhìn anh em mình là chán luôn. Mấy thằng bạn em cùng trong đó bảo, nhìn nó kinh lắm, be bét đầu mặt ra.
-         Tao có đánh nó thế đâu, chỉ mấy quả vào mặt thôi, lúc bọn nó khiêng đi tao còn thấy mặt nó mà, chỉ rách đuôi mắt với dập mồm thôi. Chân nó gãy rồi. Nhật vừa cười vừa đính chính.
-         Ô, thế thì con chó này bị bọn trại trong nó đánh hôi rồi anh ạ. Chắc thằng nào akay nó từ lâu rồi đấy. Bọn bạn em bảo mặt mũi nó be bét ra cơ anh, đầu chảy máu nữa mà. Mạnh con ra sức nói.
-         Thế thì đúng rồi - Quân tít vừa đưa miếng cam cho Nhật vừa nói – Thằng chó dại này gọi là chó dại mà, nó cũng gây án trong này nhiều lắm.
-         Cho chết mẹ nó đi. Cường phi công vừa mang cốc sữa thằng Dương pha ra cho Nhật vừa góp chuyện.
-         Mày nữa, nhỏ cái mồm lại. Có bay đ…éo đâu mà vẫn như cái loa chợ thế. Ếch chết tại miệng đấy. Nổi thì dễ vớt. Quân tít đe.
-         Em có nói gì đâu. Đây toàn anh em cả mà anh. Cường phi công chống chế.
-         Tao còn lạ mày ??? Dặn không thừa đâu…
   Vừa dứt lời, tiếng kẻng báo lên, cả bọn biết là đến giờ điểm danh rồi nên lục tục xếp ghế, thu dọn vỏ cam các thứ, chào Nhật rồi ra về. Mạnh con nấn ná thêm và nói nhỏ với Nhật:
-         Mấy hôm rồi, anh Quân cứ sểnh ra là chạy đến bệnh xá anh ạ. Xem có thằng nào luẩn quẩn ở đây không đấy. Anh ấy cũng lo cho anh.
-         Ừ, anh biết, chú về đi. Mấy hôm nữa anh về thôi.
   Nhật thấy hơi mệt nên lại nằm xuống. Ý nghĩ lại quẩn quanh. Vẫn còn đâu đó sự ấm áp khi biết có sự quan tâm đến mình ở nơi chốn này. Đã nhá nhem rồi. Đèn ngoài đã bật sáng. Nhật lại thấy mỏi mắt, sự trĩu nặng cứ theo cơn ngủ đưa đến trong sự lơ mơ, Nhật thiếp đi cùng sự nhẹ nhõm đôi chút của cái ồn ào vừa qua…

   ( Còn nữa…)
Ảnh của Tiêu Phong
4000
  • THOMOC
    Anh hùng lại ngã ngựa rồi !
    • Tiêu Phong
      Mặt trời chói nhất thiên hạ mà vẫn phải nhường chỗ cho ánh trăng nữa mà
  • Nguyen ha
    muốn đọc phần 8 quá! nhưng "hết giờ quy định " rồi..tiếc quá!..
    TP của tớ ..TUYỆT!
    • Tiêu Phong
      Cậu lo chuyển nhà cứ cuống cả lên nhể
    • Nguyen ha
      tớ sợ lạc....
    Ảnh của Tiêu Phong
    4000
  • Nguyen ha
    mìh xúc động nhất và thương cái đoạn NHẬT mơ về bố mẹ!
    fần này mình thấy lời văn và mạch truyện k cuốn bằng mấy kỳ trc (mình kém văn nên k diễn đạt tốt và hết dc cái cảm nhận của mình-tệ thật)
    mình cứ băn khoăn sao cậu giỏi thế khi tả những đòn thủ,đòn công ,rồi giảng giải về những "miếng võ"..đòn này thế này,chưởng kia thế kia... không lẽ cậu là.....TIÊU PHONG thật??
    • Tiêu Phong
      Là ai thì tùy tâm người đọc mà
      Còn Tiêu mỗ thì vẫn là Tiêu mỗ thôi. Sự thắc mắc thì lúc nào chả có, hả
  • Thụy
    Phần 9 đâu anh ?
    • Tiêu Phong
      Ồ, thế ra cái yahoo này nó dở trò thật ah? Anh post cả tiếng nay rồi mà ?
  • Minh Minh
    Oh thế ra lời của TP hôm nào lại sắp thành sự thật ư... ko thể ngờ nó lại nhanh thế 17/1/2013 Yahoo Blog sẽ dừng hoạt động...thế là phải tạm biệt TP và các bạn Bloggers thật rồi hic hic
    • Tiêu Phong
      Chuyển sang blogspot cũng được mà MM, rừng xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun đâu
  • Tiếng Lòng
    Ẩn khuất đâu đó, dù trong góc tăm tối nhất của xã hội vẫn lấp lánh ánh sáng của Tình Người...
    Phần 7 này làm độc giả thư giãn hơn .
    Nhưng mà TL thắc mắc tí tẹo nhé. Với một người võ công cao cường như Nhật mà chỉ với vết thương bả vai, sao ốm nặng quá thế ạ?
    • Tiêu Phong
      TL nên hiểu, cơ thể con người là 1 cỗ máy rất tinh vi và mọi thứ đều hữu cơ với nhau. Nếu ở ngoài đời mà bị thương như thế thì sự chăm sóc cũng phải rất tốt, còn chưa nói đây là ở tù, ăn uống ko đủ chất, đâu có chuyện thích mua gì là có nấy đâu, nên sự suy kiệt sức khỏe là đương nhiên. Mặt khác, kháng sinh liều cao cũng làm cơ thể yếu đi nhiều, lại thêm sự dụng sức và trí quá đà thì nó quật con người nhanh lắm. Không như Tiêu Phong ở Thiên long bát bộ, muốn cứu các trưởng lão Cái Bang nên dùng đao cắm 4 chiếc vào vai mình mà vẫn thản nhiên đâu
  • Jen
    • Jen

    • 05:05 6 thg 12 2012


    Phong Ca ơi...Muội đọc được hàng chữ này trên đầu thanh công cụ blog...
    .
    CHÚ Ý: Yahoo! Blog Vietnam sẽ chấm dứt hoạt động vào ngày 17 tháng 1 năm 2013.
    .
    Thôi rồi Phong Ca ơi....Mất nhà nữa rồi. Dọn đi đâu bây chừ đây ? img](sad)[/img]
    • Tiêu Phong
      Cứ từ từ xem sao. Hôm nọ đọc thấy Yahoo có lược bớt đi 1 số chức năng nào đó, giờ lại thành bỏ hẳn blog thì chắc là có vấn đề gì đấy. Cứ chờ xem sao đã muội muội ah
  • VINH
    • VINH

    • 15:56 5 thg 12 2012


    Em đọc lại từng phần, thi thoảng giở ngược lại phần trước. Thật khó nói, em băn khoăn không biết anh có muốn câu chuyện này thành một điều gì đó không, hay cứ viết và viết:-). Chi tiết trong từng phần được đan kết với nhau rất chặt chẽ, nhưng em thấy các nút chuyển dù là có liên quan nhưng chưa thực sự gắn kết vì chuyển biến sau nút thắt nhanh quá. Vì em có rất ít kiến thức và hiểu biết về những chuyện này nên cách viết tự tin của anh thuyết phục em rằng thực tế đúng là vậy, mà thực ra không biết có phải vậy thực không :). Đôi chỗ em đọc muốn hụt hơi, không biết có phải vì tình tiết nó nhanh quá, hay vì anh viết xung quá, hay vì em yếu bóng vía? :d. Nhưng em mong và tin, nhưng phần anh sắp viết sẽ khớp với những phần viết rồi thành một bản trọn vẹn. Lúc đó, chắc em sẽ copy ra một file và đọc lại từ đầu:). Nhật không biết rồi sẽ thế nào, nhưng anh thì em chúc vui nhé!
    • Tiêu Phong
      ''...Đôi chỗ em đọc muốn hụt hơi, không biết có phải vì tình tiết nó nhanh quá, hay vì anh viết xung quá, hay vì em yếu bóng vía? ''
      --------------
      Thực tế thì anh nghĩ là cả 3 em ạ. Hoàn toàn nghiêm túc đấy. Đến chính anh viết ra nó mà lúc bình tâm đọc lại cũng bị cuốn theo chính điều mình viết, và cũng có cảm giác của sự hồi hộp...tất nhiên nó chỉ thooáng qua với nhịp điệu đọc, rồi lại bình tâm vì mình lại nhận thức rằng nó là điều mà mình viết, mình đã biết nó ntn rồi...
      Còn chuyện kết thúc, tất nhiên nó sẽ phải '' thành 1 điều gì đó ''. Tiết tấu nhanh của truyện, là do chủ ý của anh. Anh cũng muốn đan cài, nhưng mạch viết và cũng là muốn để xem sự nhận xét ban đầu của mọi người ra sao nữa...
      Còn Nhật là nhân vật của anh, đương nhiên... không phải là anh
      Cảm ơn em đã theo dõi. Đánh gía rất cao nhận xét của em đấy. Thanks agian.
  • BÌNH ĐỊA MỘC
    entry nầy, theo mộc bạn nên chia ra đăng làm nhiều kì cho bạn bè dể đọc hơn, vì văn hóa mạng time bị chi phối hơi nhiều, khó tập trung một trang, một góp ý nhỏ, đừng giận Phong nhé, chiều thật vui!
    • Tiêu Phong
      Đăng làm nhiều kỳ là sao anh ? TP viết đến đâu đăng đến đó, giờ đã là phần 7, mỗi lượt đăng có 1 phần.
      Thank anh đã ghé chơi và có lời góp ý. Mỗi lời góp ý với TP đều quý cả.
  • Jen
    • Jen

    • 08:14 5 thg 12 2012


    Đọc đến phần này tự nhiên thấy cảm xúc lạ đang len lõi. Đúng là " Nhân chi sơ tính bổn thiện" . Con người khi sinh ra đều có một tâm lành. Dù tàn ác cách mấy cũng có đôi lúc tâm thiện trỗi dậy.
    Hic...Tới đây mới thực sự lo lắng cho Nhật bị trả thù lúc đang nằm bệnh xá...Tỷ phu viết truyện mần chi để Muội phải hồi hộp quá...

2 nhận xét:

  1. Đọc đến đoạn Nhật mê sảng gọi mẹ, em đã khóc.
    Giống một lần em đọc bài viết tương tự zư này của bạn em kể lại cảnh trong tù của anh í, em cũng khóc.

    Trả lờiXóa