Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Thở dài.


     Trời mưa lất phất. Gió đông khẽ thổi. Len lách những cơn lành lạnh.


     Hai chén rượu đã rót. Hai thày trò đối ẩm. Mưa vẫn rơi. Gió vẫn thổi. Mồ hôi vẫn còn lành lạnh lưng. Mặt đường loáng nước.

     Cậu học trò đưa ra một tờ năm trăm xanh ngắt.

     - Tiền gì đây?

     - Dạ, có mấy đứa mới đóng tiền tập ạ.

     Một thoáng ngần ngừ. Một thoáng lưỡng lự. Một thoáng băn khoăn. Có lẽ chỉ hai giây.

     - Thôi chú cầm đi, dạo này mày đứng lớp nhiều, cầm mà tiêu.

     - Không, em có. Thầy cứ cầm. Khi nào mở lớp thày đã nói cho em đứng riêng, lúc đó tính sau thày ạ.

     Lặng lẽ. Uống. Anh tính mở cho cậu học trò cái lớp mới cho nó dạy, đã bàn tính xong xuôi cả. Nhưng nó cứ lừng khừng chưa chiêu sinh. Dạo này anh bận, đi nhiều, thành thử cậu học trò cả đứng lớp thay anh.

     Chả đáng bao nhiêu, nó nên cầm mới phải. Đã đành cái công anh dạy nó để bây giờ nó cũng đã thành thầy thì không so tính được, nhưng nó cũng có cuộc sống của nó, có gia đình của nó. Từ ngày anh đi làm trở lại, anh hay về muộn, có hôm về thì đã tan lớp, toàn nó đứng dạy thay anh.

     Anh thở dài.

    Anh đi làm trở lại, nhưng làm gì có lương. Anh đã không phải thuê văn phòng đã là may lắm rồi. Anh làm việc trên tư cách đối tác cùng hợp tác, cùng nghiên cứu mô hình làm việc. Quân anh tuyển nhưng đối tác trả lương. Phần anh, anh vẫn phải tự lo. Học trò anh nó hiểu rằng lúc này, anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khó khăn. Hay nói một cách khác, anh vẫn còn vật lộn nhiều với cuộc sống.

     Có lẽ thế mà nó lừng khừng chưa xúc tiến việc chiêu sinh. Có lẽ nó biết anh cũng cần nó giúp anh đứng lớp lúc này. Nhưng nó không nói ra, cứ lặng lẽ làm. Nó mua đao tập mới, mua chun tập mới, mưa gió cũng không bỏ lớp. Nó gần anh, nó biết anh đã có bao nhiêu ngày tháng ở nhà. Ở nhà, có nghĩa là thế nào, nó hiểu.

     Anh đi làm, nó cũng biết hiện tại anh ra sao. Anh chợt thoáng sự buồn bã. Người ta giới thiệu cho anh một đối tác, nhưng làm được hay không là do anh, anh là người lựa chọn. Anh vẫn có sự lựa chọn khác an toàn hơn nếu anh chấp nhận sự an phận, nhưng anh đã chọn đối tác này. Anh cười buồn về sự ơn nghĩa ngầm mà người ta đang nghĩ, khi chợt liên tưởng với những cái nhỏ nhặt mà cậu học trò đang lặng lẽ bên anh.

    Chỉ cần mình nghĩ thế là đủ.

    Người ta sẽ nghĩ và sẽ nói những điều mà người ta thích. Vốn đời là vậy. Vậy thì cứ để vậy đi... Anh chợt muốn đưa lại tờ năm trăm cho cậu học trò, nhưng lại thôi. Cái bất chợt đó đến từ cái thoáng mất bình tĩnh của nhân tình thế thái. Anh không thể vì thế mà cư xử không đúng cách với học trò mình được.

     Mưa vẫn rơi. Gió vẫn thổi. Như lòng người vẫn vậy.

     

16 nhận xét:

  1. Lại võ.Nghiệp võ ăn vào máu thì tiền bạc không là gì cả đúng không bác Tiêu Phong.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Võ cũng chỉ là thú chơi thôi bạn. Nhưng là thú chơi tốn công phu :))

      Xóa
  2. Nghe cả tiếng thở dài tới tận Nha Trang!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dài kinh... :)

      Dài thế này thì cafe nó mới tốn này em :)

      Xóa
  3. Hình trên là mượn của cụ Gut or self picture vậy anh? Có mỗi 2 chung rượu là còn tươi, còn 2 bàn tay khô héo chai sần hết rồi ;;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc do nhậu nhiều ý ;))

      Xóa
    2. Rượu nhiều, tay nó héo là phải, kkk... :)

      Nhiều cái héo lắm, hưu trí cả rồi Tây độc à :))

      Xóa
    3. Thôi ráng giữ cho tâm hồn đừng héo úa đựoc ngày nào hay ngày ấy anh :P

      Xóa
    4. Được lời này, lại thấy tươi nhể, lại roi rói roài. Nhẽ Tây độc phải tưới thêm tý cho thằng Lãnh nó hớn hở hơn, dạo này thấy nó đuối như trái chuối ấy :)

      Xóa
    5. Hai vợ chồng lão ấy săp có rễ rồi. lại con đàn cháu đống, vui cửa vui nhà anh ạ.

      Xóa
    6. Úi giời, chờ nó có rể thì, kkk... :))

      Xóa
  4. Không thấy lạnh. Mà ấm áp đó chứ.:)

    Trả lờiXóa