Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Cười với anh Chí và chị Nở

Đầu tuần, bận rộn 1 chút. Giờ cũng cuối ngày rồi, nếu bác bác nào ghé nhà, mời xơi tý xả xì-trét cho ngày mai đời nó hơn hớn hơn.
-------------------------
CHÍ PHÈO & THỊ NỞ
1. Chí Phèo đi làm về, thấy Thị Nở mừng rỡ bảo:


-Anh Chí Phèo ơi, em có tin mừng đây: Em trễ một tháng rồi. Có lẽ chúng ta sắp có em bé! Nhưng anh đừng nói cho ai biết nhé, vì ta chưa chắc chắn mà.
- Ngày hôm sau, người của công ty điện lực đến nhà vì gia đình đó đã muộn nộp tiền điện một tháng. Gặp Thị Nở, anh nhân viên sở điện nói:
- Bà có phải là bà Thị Nở không? Bà đã trễ một tháng rồi đấy!
- Làm sao mà anh biết được? -Thị Nở gào lên.
- Thưa bà, nó ở trong hồ sơ của chúng tôi mà! – Nhân viên sở điện đáp.
- Cái gì? - Thị Nở càng hoảng hốt - Trong hồ sơ của các anh? - Tất nhiên! Thôi để tôi về hỏi chồng tôi đã!
-Thị Nở nói rồi sập cửa. Tối hôm đó, Thị Nở hỏi Chí Phèo về chuyện nhân viên sở điện.
Chí Phèo cáu điên, chạy ngay đến sở điện:
- Có chuyện gì thế hả? Sao các anh lại dám lập hồ sơ là vợ tôi trễ một tháng? Có liên quan gì đến các anh hả
- Xin anh bình tĩnh - Nhân viên sở điện nói - Có gì nghiêm trọng đâu, anh chỉ cần trả tiền cho chúng tôi...
- Trả tiền cho các anh?- Chí Phèo nghĩ ''mình đang bị tống tiền''
- Nếu tôi không trả thì sao
- Hmm... thưa anh, nếu thế chúng tôi chẳng còn cách nào khác là cắt ngay...
- Hả? - Chí Phèo lại hiểu lầm, ngắt lời, hét toáng lên :
- Thế lúc đấy thì vợ tôi làm thế nào?
- Tôi chẳng biết – Nhân viên sở điện lạnh lùng - Bảo cô ấy dùng tạm một cây nến vậy... (Chí Phèo lăn ra... ngất xỉu).

2. Do Chí Phèo bị chứng vô sinh nên gia đình Chí Phèo quyết định tìm người thay thế ; mong kiếm một đứa con. Đến ngày hẹn gặp người thay thế, Chí Phèo tạm biệt vợ và nói:
- Anh đi đây. Hắn ta sẽ đến ngay đấy.
Nửa giờ sau, một bác phó nháy dạo chuyên chụp ảnh trẻ con tình cờ đi ngang qua nhà Chí Phèo và gõ cửa định hỏi xem họ có cần chụp ảnh cho con không.
- Chào bà, tôi đến để...?
- Ồ, không cần phải giải thích đâu. Tôi đang đợi ông.
- Vậy hả? - Bác phó nháy ngạc nhiên - Tốt quá. Bà biết không, tôi là chuyên gia về các em bé.
- Tôi đợi ông chính là vì chuyện đó. Mời ông vào và ngồi ở đằng kia. Sau một lúc, Thị Nở thẹn thùng lên tiếng:
- Ưm… chúng ta bắt đầu ở đâu?
- Bà cứ để tôi lo. Thông thường tôi thử hai lần trong bồn tắm, một lần trên trường kỷ và hai lần trên giường. Đôi khi ngay cả dưới đất trong phòng khách cũng thú vị. Việc đó hoàn toàn có thể làm được ở bất cứ chỗ nào!
- Trong bồn tắm à, rồi lại dưới đất trong phòng khách? Thảo nào mà ông chồng của tôi chẳng thể nào làm được.
- Thưa bà, chẳng ai trong chúng ta có thể đảm bảo có kết quả tốt trong mọi trường hợp. Nhưng nếu như chúng ta thử ở nhiều tư thế khác nhau và tôi lấy khoảng sáu hay bảy góc độ gì đó, tôi chắc là bà sẽ được thoả mãn.
- Nhưng như vậy đã là quá nhiều rồi ạ...
- Thưa bà, theo cách của tôi, người ta phải có đủ thời gian. Tôi có thể làm trong vòng 5 phút, nhưng nếu thế thì bà sẽ cảm thấy thất vọng.
- Tôi chẳng biết nữa.... - Thị Nở thẹn thùng trả lời.
Bác phó nháy bèn mở túi xách và lấy ra một lô ảnh em bé. - Đứa này là tôi làm trên nóc một chung cư.
- Ôi trời ơi?! - Thị Nở kêu lên, tay bóp chặt khăn mùi-soa.
- Còn cặp sinh đôi này, bà sẽ thấy kết quả còn trên cả tuyệt vời nếu biết được người mẹ đã gặp khó khăn đến chừng nào.
- Bà ấy gặp khó khăn à? - Thị Nở hỏi lại.
- Ô, dĩ nhiên rồi! Tôi đã phải đưa bà ấy đến tận Vườn bách thú để làm việc này. Người ta xếp quanh bốn năm vòng, chen lấn nhau để được xem cảnh tượng tuyệt vời đó. Cứ y như là trong phim!
- Bốn năm vòng??? - Thị Nở tròn mắt thốt lên.
- Đúng vậy đó - Bác phó nháy trả lời - Cảnh đó kéo dài khoảng 3 tiếng! Người mẹ không ngừng la hét. Tôi đã bị mất tập trung. Rốt cục tới khi trời tối thì tôi cũng đã làm xong việc. Lúc đó, khi bọn sóc bắt đầu gặm nhấm đồ nghề của tôi, tôi chỉ còn vừa đủ thời gian để đóng thùng.
Thị Nở nhổm người dậy:
- Ý ông muốn nói là bọn sóc đã gặm nhấm... hưm.... đồ nghề của ông???
- Đúng vậy! Được rồi, thưa bà, nếu bà đã sẵn sàng, tôi sẽ chuẩn bị chân gác máy để chúng ta có thể bắt đầu...
- Chuẩn bị... CHÂN GÁC MÁY???
- Ô đúng là vậy, tôi cần phải dùng cái chân gác máy để đỡ cái Canon của tôi. Nó quá to để tôi có thể giữ được lâu...

THƯA BÀ??? BÀ ƠI???... Ôi trời ơi, sao bà lại xỉu?!!
----------------------------------
Thêm tý, mong đừng có anh em nào được chị em gửi tiền cỏ khô như dưới đây:

Đồ con lừa !!!

Chỉ có hai người trong một toa, trên một chuyến tàu đêm: Một đàn ông và một đàn bà. Họ còn phải đi rất xa nữa. Họ làm quen với nhau và nói chuyện phiếm. Và để giết thời gian, người đàn bà bắt đầu kể câu chuyện ngụ ngôn:

“Một lần, nhà vua quyết định đi săn. Ông gọi người hầu thân cận vào, dặn phải trông coi công chúa cẩn thận và phải thực hiện mọi mong muốn của công chúa, nếu không sẽ bị chém đầu. Đêm đến, công chúa gọi người hầu vào phòng ngủ. Người hầu bước vào phòng.
Công chúa trần truồng trên giường nói:
- Ta đang rất lạnh!

Người hầu tìm thấy cái chăn trong phòng đắp cho công chúa rồi bỏ đi. Đêm hôm sau, cũng vẫn tình huống như hôm trước, chỉ khác là trong phòng không có cái chăn nào. Người hầu liền giật cái rèm treo ở cửa sổ xuống, đắp cho công chúa và cũng bỏ đi. Đêm thứ ba thì cái rèm không còn nữa và người hầu buộc phải cởi áo của mình đắp cho công chúa.
Nhà vua đi săn trở về. Ngài cho gọi cả công chúa và người hầu đến hỏi:
- Nào, người hầu của ta, ngươi hãy cho ta biết ngươi đã thực hiện các nghĩa vụ của ngươi ra sao?
- Muôn tâu bệ hạ, thần đã thực hiện mọi mong muốn của công chúa rồi ạ.
- Thế còn con, con có thể nói gì, công chúa?
- Hắn ta chẳng thực hiện một mong muốn nào của con cả!
- Thế thì, ngươi hãy chuẩn bị, sáng mai, ta sẽ cho đao phủ chặt đầu ngươi.

Người hầu trung thực tìm đến nhà thông thái, kể lại câu chuyện đó và mong ông giải thích cho tại sao công chúa lại nói vậy. Nhà thông thái chỉ tay vào đống cỏ khô và nói:
- Ngươi có thấy đống cỏ khô đó không? Hãy đến đó và ăn đi!
- Để làm gì?
- Bởi vì ngươi là con lừa!”
Kể đến đây, cả hai người trong toa tàu cùng cười phá lên vì người hầu ngu ngốc kia… Và đã đến lúc người phụ nữ phải xuống tàu…
Người đàn ông giúp chị ta mang những cái túi và vali nặng ra khỏi tàu. Trước khi chia tay, người phụ nữ đưa cho người đàn ông một ít tiền. Người đàn ông liền nói:
- Cô ơi, cô làm sao đấy. Đơn giản là tôi muốn giúp cô thôi mà!
- Không. Anh không hiểu ý tôi rồi. Tiền này để anh mua… cỏ khô
--------------------------------------
Cái này thì chị em rút kinh nghiệm nhá:
Có phước mà không biết hưởng

Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng có tài cán gì. Mọi việc trong nhà, nàng đều một thân gánh vác.

Đánh vật với cuộc sống ở thị thành không xong, hai vợ chồng dọn về một làng chài ven biển tìm kế sinh nhai.

Chắc vì thiếu kinh nghiệm nên nàng không đánh cá được nhiều như người ta. Cực chẳng đã, nàng khóc lóc với chị hàng xóm:

-Chị ơi, có bí quyết gì không, chỉ cho em với, nhà em chỉ ăn hại thôi, chỉ có mình em mưa nắng kiếm ăn mà không đủ !

Sức vóc em không thiếu nhưng mỗi tội không biết đánh cá chỗ nào cho được nhiều cá.

Chị hàng xóm chép miệng:

- Có gì đâu, cứ mỗi sáng dậy, tôi nhìn cái của nợ của lão chồng, nó ngoẹo sang hướng nào thì đi đánh cá hướng ấy.

Nàng về nhà làm theo, quả nhiên đánh được nhiều cá, đời sống khấm khá dần lên.

Được ít hôm, nàng lại chạy sang than thở:

- Chị ơi, nhưng có hôm cái của nợ ấy nó chỉ thẳng lên giời, em chẳng biết là nên đi theo hướng nào cả, hu hu... sao em khổ thế !

Chị hàng xóm cười khẩy:

- Phải gió nhà chị, hôm nào nó dựng đứng lên... thế thì ở nhà chứ đi đánh cá làm gì nữa ! Rõ là phước nhà chị mà không biết hưởng...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét