Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Linh tinh chuyện cũ.


   Hôm rồi, gặp một ku quen biết. Nó chém ác liệt về một thời tuổi trẻ. Mặc quần ga (gabadin xanh bộ đội, kiểu quân khu, giờ gọi là đầu gấu) đi guốc mộc, sẵn sàng tẩn bất cứ thằng nào đến gần người yêu. Rồi cười hô hố.


   Nó kể về cái cafe sinh viên đầu tiên của Hà Nội trên phố Đinh Tiên Hoàng những năm đầu 1990. Ngồi đồng hàng ngày. Kê vanh vách tên bọn mài nhẵn ghế ở đấy hồi đó.

   Lại kể thằng đéo gì đấy bạn nó, bị người yêu bỏ nên tự tử sau khi uống rượu. Chọn tầng 2 nhảy xuống. Trước khi nhảy có quay cổ trăng trối với bạn bè là tao tự tử đây. Nhảy vào tấm fibro xi măng đặt trên đống cát. Đen như chó mực. Không gãy cổ gãy mẹ tay.

   Rồi bi bô đến quán Vọng, địa chỉ cho bọn teen thời nghe Michael Learn to Rock như kinh sám hối. '' Ông lạ đéo gì mấy chỗ đấy nhỉ...'' Ậm ừ... Mấy chỗ nó kể, thằng sinh viên nào thời 90' chả đặt đít, không thì không sành điệu. Nhưng mấy cái chỗ đó, mình đến mỗi chỗ nhõn một lần.

   Vì hồi đó, khi chúng nó thích cafe, thì mình thích rượu. Chúng nó uống cái rượu anh đào sành điệu làm từ cồn công nghiệp pha phẩm màu đầy rẫy các quán cafe, thì mình đi tìm mấy cái quán nghe hơi nồi chõ là các bậc đa đề giới nghệ hạ mông tửu ẩm và hẩm hiu sự đời, tiếng vang chiềng làng chiềng chạ.

   Chúng nó đi học lo điểm số, mình đi học lo nhờ điểm danh.

   Hồi đấy, có thằng ư ử suốt ngày mấy bài của U2. Quần bom lộng gió (một thứ mốt của thanh niên những năm đầu 199x) sơ mi đuôi tôm. Tay chơi phố đeo Walkerman hiệu Sony, ngang thời Steve Job cho ra đời Ipod. Bàn nhau tối đổ rượu cho say cụ nó đi.

   Đua xe đánh võng, bốc đầu nẹt pô. Lại có thằng lái xe bằng chân nữa. Nhìn nể lắm. Tấm tắc khen.

   Rồi Michael Jackson nữa. Đình đám nhất luôn. Điệu Walker moon đi kiểu giật lùi búa bổ trứ danh. Giày lười kiểu mô-ca với tất trắng. Thanh niên Hà Nội một thời tất trắng giày đen nghi là lấy từ cái mốt này. Cũng may học cái này chứ không học cách mặc váy của Freddie Mercury của Queen thần thánh.

   Hà Nội thời 199x đã văn minh hơn so với mấy năm trước của 198x. Nhạc nhẽo băng đĩa bán nhiều hơn và dễ mua hơn. Những năm 198x đang học cuối cấp 3, nghe Lambada giật đùng đùng người cứ nây nẩy đầu cứ hây hây như thằng ngáo đá bây giờ. Dù du nhập muộn hơn cả vài năm nhưng văn minh khai mở thì chả bao giờ là muộn cả.

   Tự dưng nghe thằng chém gió về cái hồi ơ kìa, khi nó lan sang chuyện con nó đã vào đại học, lại nhớ lại cái hồi trẻ trâu đã cách hai mươi mấy năm. Cái thời các giá trị có nhiều cái còn đơn giản đến tưởng như chả có giá trị gì.

   Nói thế là bởi, có hoa hậu đăng quang, cả lũ còn kéo nhau, kéo cả xưởng vẽ đến nhà chơi, dù chỉ có một thằng là quen biết hoa hậu. Uống cả cân chè mạn, ăn cả tấn kẹo nhà hoa hậu rồi về mà chả nghĩ ngợi gì. Hình như đến nhà quên cả mua hoa. Hay là có mà không nhớ nữa.

   Cái thời, nghịch tinh và ác thì thôi rồi. Có thằng sửa xe máy đến cưa em của bạn. Sửa xe có tiệm đàng hoàng, đương nhiên có tiền. Sinh viên lấy đéo đâu ra. Thấy nó đến cưa, mặc nhiên mặt dầy lôi con em bạn đi nhậu. Đương nhiên nó trả tiền. Xong điềm nhiên lôi đi hát karaoke, tất nhiên sửa xe phải trả. Mặt dài như cái bơm. Chắc thủng cả tuần.

   Ngồi buồn với mấy thằng bạn học nội trú, chả thằng nào còn tiền. Động viên nhau nghĩ trò cho đỡ cái mênh mông buồn. Một thằng nhớ ra có quen mấy bạn gái bên ký túc xá Mễ Trì, thế là sang chơi.

   Sang chơi thì bạn đi vắng. Thấy phòng bên có bạn sinh nhật. Bèn nghịch quái. Về ký túc trường Kiến trúc, xách đại cái hòm gỗ của thằng nào đó đếch biết, sang ký túc Mễ Trì của trường Tổng hợp. Dụ ku con nhà bà bán nước nằm vào, nói nằm im tý chú cho kẹo. Xách lên. 

   Đường hoàng bê hòm vào, tự giới thiệu với các bạn chúng mình là sinh viên kiến trúc, thấy bạn sinh nhật nên có quà mừng, trước lạ sau quen. Nhưng nhớ là bọn tớ về mới được mở thùng quà. Thỉnh thoảng đút cái kẹo vào khe hòm cho chú nhóc. Kẹo ngon hay gì không biết, ku con ngủ ngon lành.

   Báo hại bà bán nước tá hỏa đi tìm con. Các bạn sinh viên nội trú tổng hợp thì hoảng hồn khi cái hòm cứ lục cục, vì ku con ngủ duỗi đạp. Nghịch hết cả dại của người khác.

   Hồi đó, cơm ký túc trường Ngoại ngữ ngon hơn cơm ký túc trường Kiến trúc. Các bạn gái Ngoại ngữ hết giờ học hay thay váy ăn cơm. Các bạn nam kiến trúc sang ăn ké, cứ rơi chìa khóa thùm thụp, thi nhau cúi xuống nhặt. Nên khoe là chìa khóa có nhiều màu.

   Giờ ngồi nghe nó khoe con nó vào đại học, cũng học kiến trúc, nên nhớ lại một vài chuyện cũ. Cũng mai một nhiều thứ rồi. Chép ra vài dòng, cho bớt đi cái hiu hắt của thời mạt nghề.

   



6 nhận xét:

  1. Ui, chúc mừng Ca nha. Vậy là quý tử nhà mình vào đại học rùi Ca hén. Một kỳ thì...nghe nói lộn xà ngầu khổ sở lắm. K biết ngoài Ca sao, chứ trong em, dân kiến Trúc toàn là thứ dữ thui, hàng khủng á, có tiếng học giỏi và gàn á.
    Thời của em cũng nghe MLTR, cũng nghe MJ... Em thì k rành nhạc ngoại đâu, nghe vậy thui chứ chẳng biết bài nào là bài nào cả. Ca này hay ghê nghen, cái giống gì cũng biết. tưởng sành rượu, sành ăn thui, ai ngờ tới nhạc nhoi nhoi cũng biết tất tần tật.
    Lâu ghê mới thấy Ca về blog. CV vẫn ổn, Ca vẫn khỏe chứ ạ !

    Trả lờiXóa
  2. Hiiiiii em buồn cười nhất cái vụ quà sn! đúng là nghịch khiếp!
    Cu lớn nhà nah năm nay năm nay lớp 11 hay lớp 10 ý nhỉ?

    Trả lờiXóa
  3. Hihi. Hình như em cũng đọc "ku quen biết"của anh rồi. Em đọc đến đâu cười ngoác miệng đến đấy. Vì có ít nhiều động chạm đến đời sống kí túc Mễ Trì với hai dãy nhà trứ danh C1 và C2.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hề hề... Lờ Vờ không phải nằm trong số được tặng quà SN nhỉ :))

      Xóa