Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Nhớ về mùa đông...


   Nếu có ai hỏi tôi rằng, tôi thích mùa nào nhất trong năm, có lẽ, tôi rất khó trả lời. Bởi những mùa đi qua đều làm tôi nhớ đến những khoảnh khắc nào đó. Đã sắp hết mùa Xuân. Nhưng chỉ với sự trở lại của những cơn gió mùa, cũng đủ để nao nhớ về một mùa Đông.

  Hà Nội mùa Đông rất lạnh. Cái rét ngọt như cắt, chích những mũi kim tê tái qua da, những cơn rùng mình run rẩy lan khắp châu thân qua những cơn gió ù thổi. Thứ gió làm nhức đầu, tê gáy vào những ngày lạnh giá...

  Nhưng mùa Đông lại nhắc nhớ đến những cơn mưa đêm, rích rả như những thẽ thọt qua các mái hiên, gợi đến sự ấm nồng của men rượu khi thu mình ở một nơi góc quán. Tôi đã nhiều lần ngồi như vậy với những mùa giá buốt trong lòng Hà Nội. Dưới một gốc cây xà cừ đầu dốc Hàng Than của đầu thập kỷ 90, khi mưa đã giăng chéo những hạt xiên qua ánh đèn vàng vọt đầu dốc phố, gió được chắn bởi một mảnh nilon, những hạt mưa ánh đen mặt đường nhựa và hắt lay phay những giọt vào bàn rượu nơi chúng tôi ngồi...

  Lặng lẽ, chúng tôi ngắm những người khoác mảnh nilon buộc quàng qua cổ, gánh những đôi quang chỉ còn sót lại ít mảnh của những mớ rau nhàu, quần xắn đến gối đang tất tả tan chợ muộn, quang không nhưng những nhún nhảy bước đi dường như đã thành quán tính, chiếc nón tướp trên đầu đã có những rách xơ như mái rạ... Những chiếc xe đạp lướt qua, đổ dốc trong một sầm sập tối Đông mưa rét, những tiếng phanh rít nhẹ hãm đà như không giấu đi những nhanh chóng được trở về nhà, quây quần bên một mâm cơm ấm nóng đang đợi chờ...

   

   Mùa đông Hà Nội. Người ta hay nhớ đến những đêm đông giá, khi cái lạnh làm xoa xuýt trên miệng môi, những đôi tay giấu vội trong túi áo khoác, thì thèm được sà vào một hàng ngô nướng. Người ta sẽ xòe tay ra mà hơ vội trên những hồng đỏ than nóng, cảm nhận ngay lập tức sự xóa đi cái lạnh giá đang nhức buốt những đầu ngón tay, đón những bắp ngô nếp, chắc hạt từ tay bà hàng mà thong thả tỉa từng hạt, từng hạt ngọt săn, cảm nhận cái thú vị bên bếp lửa than đêm đông trong thưởng thức món quà vặt. Những ánh hồng rạng lấp tỏ trên gương mặt, soi rõ những thú nhặt nho nhỏ trong cái sâu hút đường khuya thẫm màu mưa đêm, được điểm vầng trong cái ánh vàng đèn khuya đang hắt bóng... Trong những lô nhô thò thụt mái phố in bóng lẫn với những tàng cây, khi một cơn gió lướt qua, lại rào rạt hắt những hạt buốt lạnh xuống...

   


   Đêm đông. Khi cái thú đầm ấm đoàn viên gia đình đã có thể đi vào những nồng giấc, thì vẫn còn có thể khoác thêm chiếc măng-tô dạ thật dày, quấn chiếc khăn phu-la trùm che kín cổ mà đi tìm một hàng quà khuya. Một bát bắp bò trần nóng đẫm khói tỏa, rắc lá hành hoa. Thứ bắp lõi rùa sần sận gân trắng nhạt, thái miếng. Nước dùng sôi trên hỏa lò, chan thẳng thay cho trần muôi để giữ nguyên vị giòn sật và ngọt dai của bắp lõi. Thơm mùi hành hoa điểm rau mùi thái nhỏ đập gừng tươi. Thơm dậy đến mức phải húp ngay một thìa canh nóng đó. Thu mình trong áo khoác, co ro trong khăn ấm sẽ dần được giải tỏa, dần được hòa mình với lạnh đêm bên tô canh nóng và cút rượu nếp cái hoa vàng.

   


   Những đêm gió lặng đầu đông, khi cái rét mới chỉ là những mơn man cho dễ chịu bởi vừa qua sự giao mùa, khi vẫn còn rơi rớt những chùm sữa nở muộn trong heo may đang phơ phất, ngồi bên bờ hồ Tây, trải bệt bên một gốc đa cổ thụ đất làng Hồ, than đã tàn khi cá hồ đã nướng xong. Thắp lên một ngọn nến, xách ra một bình rượu ngon, cũng là nếp cái, nhưng ủ lâu và đã chuyển màu sóng sánh. Đèn chỉ đủ sáng, nến chỉ đủ tô, nhưng cái thú ẩm thực trong se se hơi lạnh đầu đông mới đáng nhớ. Sóng róc rách vỗ mạn bờ, '' trẫm, quắc...'' tiếng cá quẫy đêm hòa vào những rủ rỉ của những tiếng lòng thao thiết, những tâm tư thế sự vần xoay...

   Những đêm đông Hà Nội. Chỉ cần khuất sau một khung cửa, nép nơi một góc phố tránh đi cái gió lạnh ngút cắt da, vẫn còn thu tay trong lòng ấm, thì đã sẵn đấy những đón đợi của những thức quà làm dịu lạnh của giá đông. Chảo dầu sôi sùng sục đang chiên những chiếc bánh rán rộm lên một màu vàng bắt mắt với mùi thơm dậy cho khứu giác, kích thích vị giác, chỉ cần nghĩ đến là đã thôi thúc đi đến để háo hức đợi chờ rồi. Bánh rán ngọt nhân đậu nặn tròn, bánh rán mặn nhân thịt nặn dài, nước chấm loãng ăn kèm đu đủ thái nhỏ hình quân cờ và rau sống tươi non. Thứ quà phố dành cho mọi tầng lớp, ăn trước bữa cơm một tiếng cũng được mà ăn sau bữa cơm cũng chẳng hại gì.

   Trong một đêm như đêm nay, khi tiếng mưa đang rả rích ngoài kia, với gió mùa về như nhắc chuyện nàng Bân may áo tháng Ba, để đánh dấu sự chuyển Hạ sắp đến. Trong muôn nỗi suy tư như vẫn thường hằng là thế, tôi chen vào lòng đêm những vân vi, trải ra những dòng viết ngắn về mùa đông... Chỉ là những thú nghiệm đã trải trong lòng, nơi thành phố mà tôi đã sinh ra và gắn bó. Cũng như những tâm tình với các bạn, các bạn mà mùa đông dường như là một xa lắc trong tâm tưởng.

28 nhận xét:

  1. Thụy thích Phong ca viết về Hà nội ... Trầm lắng, miên man một nỗi nhớ rất dịu dàng ...

    Trả lờiXóa
  2. Một mùa đông xa lắc trong tâm tưởng...

    Em thả vào chiều từng sợi nhớ mùa đông
    Cái lạnh tháng mười hai se lòng đến lạ
    Những sợi nhớ đi qua vòm cây kẽ lá
    Hờ hững rớt xuống đời …
    Anh bắt được không ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mùa đông xa lắc trong tâm tưởng là dành cho các bạn chưa ghé HN mùa đông, hay chưa cảm nhận nhiều về mùa đông. Cái lạnh lẽo giá buốt cũng luôn đi kèm những ấm áp, chỉ là sự trải và trải ntn thôi em.

      Xóa
    2. Trả lời đi kẻo qua hết mùa đông!
      Đừng để trong em tháng mười hai ngơ ngác
      Rồi xuân sang em thành con chim lạc
      Bay giữa trời bay mãi biết về đâu? :))

      Xóa
    3. Trả lời gì khi Xuân đã sắp tàn?
      Hè sắp sang với đủ thứ nhọc nhằn
      Được là chim tung cánh vô tư mãi
      Bốn mùa bay nhẩy đâu chả là bờ ?

      Xóa
    4. Trả lời rất hay! Đâu chả là bờ...

      Xóa
    5. http://theoyeucau.com/lyric/tho-vuon/tam-biet-mua-dong/

      Đọc tản văn, nhớ tới bài thơ này nên trêu anh thôi. Không phải khẩn trương như thế :))
      Nhưng có câu trả lời hay tới đau cả bộ lòng mề ;)))

      Xóa
  3. Em qua nhà anh, những bài viết về những vấn đề lớn quá, em không dám chen vào. Nhưng, với những entry anh viết cho nơi sinh ra lớn lên này, em đọc mấy lần rùi, lần nào cũng ...y như lần đầu. biết nói gì ngoài: có yêu lắm mới có những lời.....đầy chứa chan thế này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chứa chan thế cơ à Thùy :))
      Chỉ sợ 1 ngày đông nào đó, Thùy ra HN, cảm lạnh rồi lại bảo Tiêu mỗ bốc lác làm em sổ mũi nhức đầu là ban-căng đấy :))

      Xóa
    2. hì hì Đại Ca chả nói khi nào em ra HN cứ ới anh rùi còn gì.
      Có Tiêu Đại Ca bảo kê, em còn lo gì mấy vụ...nhức đầu sổ mũi nữa chứ !
      đừng hù em nha, em yếu tim lém.

      Xóa
    3. Khà khà...
      Rồi, lúc nào đấy mà lang bạt ra HN thì ới anh nhé :))

      Xóa
  4. Dung nhu chi PTV noi: Tan van la danh cho anh TP viet. Nhung tan van cua anh luon chua dung nhung cam xuc ma co the truyen tai den nguoi doc Tinh yeu voi nhung noi ma anh viet ve...Doc tan van cua anh, nguoi doc se luon lang tam hon cua minh de lang nghe nhung thanh am ma anh dang mieu ta, gian di, nhe nhang ma sao yeu thuong den the....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Ngố. Cảm ơn về những chân thành đã chia sẻ nhé. Chúc em luôn an bình và may mắn.

      Xóa
  5. Anh viết giản dị mà sâu lắng, nhẹ nhàng và thiết tha. Chẳng phải ai cũng có thể hiểu và yêu Hà Nội đến thế

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thank Ru. HN trong anh vậy đấy. Nên cứ viết ra thôi :)

      Xóa
  6. Cảm ơn Tiêu Huynh đã gởi đến cho các bạn chưa hề biết đến cảm giác giá lạnh mùa đông Hà Nội để mà cảm nhận được phần nào.
    Mùa đông của miền nam chỉ là se lạnh tí thôi nhưng cũng đủ để thiên hạ được dịp diện đồ mùa đông thật bắt mắt. Không bị biến thành to đùng như những chú gấu bông.
    Cái rét cay rét ngọt gì đó mà Tiêu huynh kể cứ như là dao cắt vào da thịt mình jen thấy sợ thiệt đó. Đang phân vân nên đi du lịch Hà Nội vào mùa thu hay đông đây...?
    Thôi để ngắt cánh hoa hồng bói vậy. Thu nè...đông nè...thu nè...đông nè...hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nào thế là chẵn hay lẻ nào, thu hay đông đây :))

      Xóa
  7. bài này anh viết làm em nghe như mùa đông về! rất xúc cam3!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì cô cứ tưởng tượng là thế đi, có lẽ nó sẽ xua đi ít mồ hôi cực nhọc đấy, hy vọng thế cho đời nó vui nhé em :))

      Xóa
    2. em đọc lại,..nuốt nc miếng vì...những món quà hôi hổi đêm đông. Và lại thêm lần nữa thấy anh nhiều tài thật đấy! chả trách....;) hêhê!..
      (Em là em cứ khen thật thế,không "làm giá" làm gì đâu, anh cứ "tự hào non" chút đi cho..thoải con gà mái cái ..bộ lòng anh nhé! :)))))

      Xóa
    3. Khà khà... Lòng với mề lúc nào cũng thoải con gà mái mơ mừ :))

      Xóa
  8. Bài tản văn thứ hai của Tiêu Phong huynh.
    Đọc trong lúc đang thu lu vì lạnh do dầm mưa.
    Tuyệt đỉnh công phu, cô nương em đang ấm từ ruột ấm ra từ mấy thứ hàng quà của anh, ăn đứt khoai lang chiên và chuối chiên nơi tiểu muội.
    Chỉ có điều là vẫn thấy cô đơn đâu đó. Để em đọc tiếp xem có tản văn nào có hai người nắm tay nhau không.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khà khà khà...:))

      Hà Nội cũng có khoai lang chiên bột và bánh chuối chiên chứ em. Độ này là bắt đầu rộ ở khắp các góc phố vỉa hè rồi đấy. Còn nắm tay thì ... khà khà, không có đâu, chỉ có rượu thôi :))

      Xóa
    2. Coi kiếm hiệp em thấy hảo hớn nào cũng có mỹ tửu và mỹ nhân.
      Huynh "chỉ có rượu thôi" là vẫn còn thiếu.
      Trời mưa, em đọc anh từ từ cho nó thấm.
      Lâu quá mới thấy có người viết chạm được vào ngõ hồn cô nương em.

      Xóa
    3. Câu cuối là anh dễ nhận cả rổ đá lắm đấy :))

      Anh chỉ có rượu thôi là vì anh không phải hảo hớn :)), ăn mày mà.

      Xóa
    4. Chả biết ai sẽ nhận rổ đá.
      Thây kệ, người giang hồ không câu nệ tiểu tiết.
      Yên tâm đi nhé, huynh!

      Xóa
    5. Đang thiếu gạch xây nhà hả, khà khà khà..., anh thì '' nâu pho gâu '' :))

      Xóa