Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

'' Góc sân và khoảng trời ''

01:49 15 thg 1 2011Công khai44 Lượt xem 18
Đây là 1 góc sân và 1 khoảng trời nhỏ, tiếp nối cho Nhà xưa. Xin được tiếp tục tặng những ai muốn nhớ về 1 không gian quê.

                                           Hoa cỏ may.

                    Triền đê lấp lểnh 1 dải xanh
                    Sương chiều luểnh loảng trên liếp gianh
                    Gió thu vờn nhẹ đùa môi má
                    Cho khách hồng trần chậm bước nhanh.
                                   Gờn gợn lăn tăn sóng mặt hồ
                                   Trẻ trâu dăm ba đứa đùa nô
                                   Vẫy vùng trong xanh làn nước biếc
                                   Đường quê thong thả mấy chú bê.
                    Ngăn ngắt 1 màu, Xanh với Xanh
                    Gió động đung đưa hoa mấy nhành
                    Kìa ai giục bước trông khói bếp
                    Lam chiều muộn thoảng gấp gấp nhanh.
                                   Lượn uốn quành co 1 đường đê
                                   Thầm thụt tiếng xa mỏng vọng về
                                   '' Ê, ề ...'' bê non thèm gọi mẹ
                                   Lay nhẹ không gian cảnh sắc quê.
                    Rồi trăng lênh láng như người say
                    Nhễ nhại nhoài lên đôi hồn này
                    Như đắm, như hòa 2 thể xác
                    Em về quấn vướng hoa cỏ may.
                                              Viết ngày 22/09/2004, khi đi qua 1 làng ngoại thành Hà Nội.

                                             Sớm đông.
                                                                        Tặng Flyingdance
                    Lay phay thả bụi mưa tháng Chạp
                    Sương lam mờ khói cánh đồng hoa
                    Xa xa thoáng ẩn hình thôn nữ
                    Đôi người thiếu phụ lướt lướt qua.
                                   Cảnh vắng một đường quê sớm Đông
                                   Ngút dài cánh ruộng chúm chím Hồng
                                   Sắc pha lam, đỏ, hồng, vàng, tím.....
                                   Cúc, lan đua sắc chen thủy tiên.
                    Dập dờn đôi làn gió nhẹ qua
                    Khẽ lay dăm bụi trúc la đà
                    Lấp lánh, long lanh thánh thót nước
                    Trên nhụy, trên lá và trên hoa.
                                   Sắc tím thẫm xanh Violet
                                   Chen những nồng nàn đỏ Đỗ quyên
                                   E ấp mãn khai Lan buổi sớm
                                   Lòng người dịu nhẹ buổi truân chuyên.
                    Sớm Chạp áp Tết hoa đua nở
                    Trên những bạt ngàn ruộng thôn quê
                    Mình về những dùng dằng nơi đó
                    Bởi cảnh, bởi hoa sắc pha lê.
                                                            Viết 1 ngày Đông áp Tết, 14/01/2005.
   Tính ra, thời điểm viết bài thơ này đến nay cũng đã 6 năm. Thời gian trôi nhanh quá. Chỉ mong rằng Hà Nội sẽ không mất đi những ngôi làng mà mình đã từng đi qua. Những không gian quê ẩn chứa nhiều những nét làm nên cơ sở của văn hóa đô thị. Đô thị nào, thành phố nào mà không có sự đóng góp về văn hóa của làng xã. Nhưng sự lấn dần của đô thị với những ngột ngạt và nhếch nhác của sự quản lý yếu và thiếu chiều sâu đang lấn dần vào đời sống làng xã và từng bước, từng bước làm mất đi những không gian thoáng đãng của các làng xã ven đô.
     Cánh đồng hoa mà tôi viết bài thơ trên, cũng đang bị thu hẹp dần. Người ta đã tính đến những quy hoạch về đô thị ở đây. Người ta cũng đưa ra giải pháp bảo tồn cho vùng hoa này, nhưng rất thiếu chuyên nghiệp và lúng túng. Làng hoa đào Nhật Tân ở Hà Nội đã coi như biến mất, chỉ còn lác đác ở Phú Thượng. Quất Quảng Bá hay Tứ Liên giờ chỉ còn manh mún, người ta trồng để chơi là chính chứ không còn là để mưu sinh nữa. Công nghiệp hóa, hiện đại hóa, vâng, nhưng hãy xin giữ lại cái văn hóa làng xã. Bản sắc văn hóa làng giữ được thì văn hóa đất nước sẽ trường tồn. Văn hóa trường tồn thì đất nước mới có cái mà dựa vào, mà phát triển bởi cái gốc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét