Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Lại viết ba dòng lăng nhăng...


     Đây là một bức tường còn sót lại của một hộ dân sau khi mở đường tại Hà Nội. Đường Nguyễn Văn Huyên, quận Cầu Giấy. Diện tích còn lại là 1,7m2, ông khổ chủ rao bán 1 củ ông Cụ.


     Nhưng ông hàng xóm phía sau bức tường này cũng là một cần lao, ông dek có hào mà mua bức tường này để nhà ông ra mặt đường. Ông không có xu thật, hay ông không thích bị ép, hay ông mặc kệ nó, hay ông nghe mấy thằng quan phường quan quận nó xui ví dụ là: '' Kệ cmn, theo luật nó không được xây. Tao mà đền bù theo giá thu hồi thì nó chỉ được cầm có 27 trẹo thôi. Tao với chú mày cưa khoản vênh ra mặt đường...'' Kiểu như thế, không biết.

    Nhà cần lao phía sau bức tường này mà ra mặt đường thì một củ ông Cụ là cái dek. Vì con đường mở quá đẹp. Hai làn rộng thênh.

    Con đường mở đây:


     Bức rào tole này cũng là phần còn sót lại của một hộ gia đình trên con đường trên. Cùng với nó còn vài hộ dân nữa cũng đang còn sót lại mỗi hộ vài m2.

     Câu chuyện mở đường ở Hà Nội, đúng là xưa như Diễm. Các quan bảo: Các hộ tự bảo nhau đê, hợp khối vào mà xây hay chuyển nhượng cho nhau... Rồi các quan cũng bảo: Không để các hộ phía trong được hưởng lợi khi mở đường... Thật, nghe chỉ muốn vả vào mồm các quan. Ăn nói, như con củ c... Vì nói như thế, thằng đéo nào có tý não và neuron thần kinh vẫn làm việc, đều nói được cả.

     Các quan có ngu không? Không hề. Chả có thằng ngu nào làm quan cả. Chỉ có thằng ngu nghèo thôi. Thằng ngu mới là cần lao. Quan khôn hơn chán vạn thằng dân. Quan cầm quyền, quan hiểu luật và vận dụng thực thi luật, bảo quan ngu có họa là điên.

     Nhưng tại sao quan nói đúng mà vẫn muốn vả vào mồm quan??? Vẫn muốn chửi??? Bởi vì, quan nói không sai nhưng coi thường thằng dân quá. Nghĩ đi nghĩ lại, thì cái miệng phát ngôn ra thì bị chửi, còn cái đầu nghĩ ra mấy cái cụm từ đấy mới là lưu manh.

     Nhớ lại, hồi năm nào đó không nhớ, có người đã nói sao không học cách làm của Đà Nẵng khi mở đường, thì ngay lập tức đã có một quan có trách nhiệm của Hà Nội nói ngay, là khó lắm, là đặc thù, là vân vân và vân vân... Thủ đô mà. Gần mặt giời, nóng lắm.

     Chả thế, sao bao năm Hà Nội cứ liên tiếp xô đổ nhau cái kỷ lục mở đường đắt nhất hành tinh. Rồi câu chuyện nhà siêu mỏng siêu méo siêu kỷ lục kỳ quái như bức tường 1 tỷ kia cứ diễn ra.

     Tư duy mặt phố, cũng là một thứ tư duy tiểu nông tồn tại chả biết đến bao giờ mới chấm dứt. Ở vào vị thế xã hội như vậy, âu đành chấp nhận nó như đã là, bởi nó tồn tại từ thành phố đến nông thôn. Đường quốc lộ 5 là một ví dụ điển hình cho việc mở đường xong thì các huyện lỵ thị xã đua nhau ra đóng mặt đường, và đường đáng chạy 80km với 100km thì thành đường đô thị 50km/h.

     Bài học Đà Nẵng, ông Bá Thanh cũng không nghĩ ra cách làm đó đâu, ông cũng học từ nước ngoài cả thôi và ông áp dụng thành công cho thành phố của ông. Nhưng Hà Nội..... Ôi cái nơi đầy mến thương nhưng đầy rẫy những sự chán chê về quản lý Nhà nước. 

    Người ta làm được tất. Nhưng vấn đề là người ta phải được cái gì. Cụ thể, người ta phải có tiền. Người ta không sai vì luật nó quy định như thế, vậy thì có tiền ông làm, dek có tiền thì, kệ cmm.

2 nhận xét:

  1. Chửi hay anh ạ. Đây gọi là chửi kiểu bác học. Hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh hùng bàn phím thôi em. Rồi cũng chỉ đến ra vỉa hè mà chửi khi uống rượu với nhau thôi. Lôi ra làm mồi nhắm :))

      Xóa