Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

Phố mưa.


     Hà Nội bắt đầu những ngày mưa phùn. Thứ mưa xuân dai dẳng, lép nhép và ẩm ướt, kéo lê thê qua những ngày.

    Không quá lạnh. Thứ mưa rải những hạt dễ dàng nhìn thấy như một bức rèm châu li ti, li ti qua không gian, đủ để gợi thèm một nồi ếch đồng nấu chuối đậu, đặt trên một bếp lò ở một nơi vỉa hè, dưới tán hiên của một mái phố, nhìn ra mặt hồ. Quây quần quanh bạn hữu.


    Tưởng như phố vắng hơn dưới những lê thê của ẩm ướt mưa phùn xuân, bởi sự ngại ngùng dưới mưa, bởi sự e dè của ẩm ướt vương quấn quần áo... Nhưng thực thì chả phải. Tháng 3 mưa xuân, người ta đi lễ hội nhiều đấy. Người đi lễ, kẻ du xuân, bởi thế nên mới là Xuân du phương thảo địa. Muốt trắng hoa mơ, hồng phớt hoa ban, non xanh những búp lá chĩa cành cội đào già, đào đá mốc thếch miệt điệp trùng Tây Bắc...

    Bức rèm châu thả những li ti dày hạt khi chiều đã buông muộn. Đèn phố đã lên. Bạn hữu lại gọi nhau với cái thú tửu ẩm bên mưa. Thì lại xỏ dép, khoác thêm áo gió và rổn rảng vui đùa nơi vỉa hè con phố cổ. Rượu, là rượu mầm thóc, cất từ mầm để nấu mạch nha miền Tây Bắc mang về. Thơm ngào ngạt mà ngọt dịu êm, say đến nhịu lưỡi mà vẫn tưởng mình uống chưa là bao, lại cứ tấm tắc khen ngon, bõ cái công chuyên chở của kẻ cầu kỳ cho một cái thú vui.


    Tháng ba, hoa sưa đã nở nhiều trên phố, đã trắng những tàng cây lộc non trời đất. Hoa bưởi cũng nở nhiều, đã thấy những gánh hàng hoa bưởi lại như mọi năm, đội mưa vào phố. Hoa sưa tinh khôi, hoa bưởi dung dị, hoa sưa đẹp phố, hoa bưởi đẹp lòng, hoa sưa tỏa sắc, hoa bưởi tỏa hương, hoa sưa quyến rũ, hoa bưởi ấm lòng...



    Trong cái ướt ẩm của phùn xuân, đi qua những con phố chợt thấy cảm giác thương quen ùa về, bởi sự gần gụi. Cái ướt át dưới mưa gợi nhớ quán nước chè ngồi thu lu, ủ ấm tay với chén trà nóng. Thèm một cảm giác yên bình vắng lặng của những cái Tết xưa, sau những rộn ràng pháo nổ, phố đầy màu hồng xác pháo. Trong những tĩnh lặng, thi thoảng lại bật lên tiếng tạch đùng của trẻ đốt pháo lẻ. Xé không gian với mùi thơm quen thuốc pháo.



    Một ngày mưa. Lẩn thẩn qua phố với những miên man nghĩ. Lắng đọng những cảm xúc lẫn lộn của sự quen thuộc nơi này, với những lo toan tính toán công việc. Phải chăng sự bộn bề cơm áo làm gợi thèm về cảm giác của sự yên bình??? Nhưng, cuộc sống là vậy, các cung bậc vẫn thế thì giữ sao cho cân bằng là việc mỗi người. Chỉ là thế thôi.



6 nhận xét:

  1. viết mảng nì chắc k có ai qua ông Ca lựu đạn nì. Em mà k biết thì k nghĩ Ca dân xây dựng đâu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Oh, em tôi lại nghĩ bọn xây dựng chỉ biết cát đá sỏi hả, kkk... :))

      Xóa
  2. Những bức ảnh chụp thật góc cạnh và đẹp, tác phẩm của lão gia TP quả nhiên lợi hại, bái phục luôn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lâu mới thấy Tây độc lai vãng giang hồ nhể, kkk...

      Xóa
  3. Tiêu ca ! mặc dù đệ không uống rượu...hihi...cũng phá lệ kính ca vài chén...sảng khoái.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, hà hà... Bồi tiếp bồi tiếp :))

      Xóa