Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Nhật' story - P6.

13:10 4 thg 12 2012Công khai94 Lượt xem 8
                                      PHẦN 6
   Đêm đã rất khuya. 2h sáng rồi. Ánh sáng lập lòe của mấy ngọn đuốc nhỏ chỉ đủ làm căn buồng giam bớt đi chút ít lạnh lẽo, nhưng lại tạo nên cái ma mỵ trong tăm tối của hiện thực.
Những cái bóng hắt vào tường những hình thù không đều đặn của người đứng kẻ ngồi, cứ nhấp nhổm lung lay theo tư thế cử động. Dưới sàn, đám nhân dân vẫn nằm im , ngước những cặp mắt của kẻ bàng quan lên để trông theo đại cục. Lúc này gió lại lặng, làm im lìm thêm cho cái bầu không khí đang ngưng tụ 1 điều gì đó rất ghê gớm sắp xảy ra vậy.  Những ý nghĩ lướt nhanh qua nhau, thể như điện xẹt trong đầu óc Nhật. Quân tít đã đá quả bóng sang chân y. Sao hắn lại có ý đó ? Nó có ý nghĩa như thế nào ? Xử lý Thảo ma ra sao với chức vị vừa được phong tặng ? Dẫm lên vai kẻ khổng lồ ư ? Ở đây kẻ đó là Quân tít, Thảo ma chỉ là con cờ trong thế cuộc này mà thôi. Lỡ bước đi sai ngàn lỗi hận. Giăng xé và cài chéo nhau các ý nghĩ và trên hết, y phải đưa ra 1 quyết định. Quyết định này sẽ là cú chốt hạ về uy tín của y trong con mắt đám lưu manh đang im lìm kia. Quyết định này sẽ là đầu danh trạng để y chính thức cả về phát ngôn lẫn hành động, xứng đáng với ngôi vị mà Quân tít đã trao.
   Trong truyện Thủy Hử, khi Vương Luân còn làm trại chủ đầu lĩnh, Lâm Xung Lâm giáo đầu khi mới gia nhập Lương Sơn Bạc đã bị bắt phải xuống núi để lập đầu danh trạng, tức là phải cướp của và giết người, cắt thủ cấp mang lên thì Vương Luân mới chịu cho mà gia nhập. Nhưng Thi Nại Am đâu có viết về cách xử lý như trường hợp này của Nhật ??? Cũng là đầu danh trạng, nhưng Lâm Xung đâu có phải cắt cổ ai, nhưng y thì phải quyết định. Vương Luân là kẻ tú sỹ nhân cách thấp kém, Lâm Xung là kẻ anh hùng sa cơ, tuy lâm cảnh đào tẩu mà náu nhờ sơn trại nơi bến nước, cũng vẫn là kẻ anh hùng, đâu có thể mà làm điều bậy bạ. Nhật tuy không phải kẻ anh hùng thời cuộc, nhưng y vẫn vốn là kẻ trí thức có học có hiểu, có biết có suy, vẫn nhớ được câu giấy rách  giữ lề. Dĩ bất biến ứng vạn biến vậy rồi ngộ biến tòng quyền.
-         Em nghĩ không nên giết nó anh ạ. Nhật nói sau khi thở ra 1 hơi thuốc, khói thuốc cay mắt làm y hơi nhíu mắt lại, và nhân đó che bớt đi nét vân vi vẫn đang lộ ra nơi ánh mắt. Chả bỗng dưng mà có câu nói: Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn.
-         Thế chú định sao ? Quân tít, vẫn với 1 vẻ thản nhiên đến lạnh lẽo, chẳng hề bộc lộ 1 sắc thái nào qua câu nói, như thể rằng Nhật quyết định thế nào cũng chẳng liên quan tới hắn vậy, như thể hắn hỏi chỉ để mà hỏi chứ câu trả lời sẽ chẳng quan hệ gì đến hắn.
-         Tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì phải trừng trị. Nó bị đánh thế kia, nội tạng chắc chắn đã bị tổn thương rồi. Giờ mà đánh nữa, chắc chắn nó không chịu nổi đâu anh.
-         Mới có tẩm quất massage, nó làm sao mà bị nội thương được ? Quân tít có vẻ ngạc nhiên hỏi.
-         Anh không biết đấy thôi. Cơ thể con người, có những chỗ đấm thoải mái, chỉ đau đớn mà thôi, nhưng hoàn toàn là ngoại thương, cơ chế cơ thể có thể tự phục hồi các tổn thương hoặc cơ bắp đó, dần dần sẽ khỏi như sự bầm tím chẳng hạn. Nhưng chỉ cần 1 sự vô tình đánh trúng chỗ phạm, nặng thì chết, mà nhẹ thì nội thương ngay. Lúc nãy mấy thằng này đá nó, chắc phạm vào rồi. Anh ra đây em chỉ cho anh xem. Nói rồi Nhật và Quân tít cùng ra chỗ Thảo ma đang nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào nhà ết.
-         Anh nhìn nhé. Lúc nãy em quất 1 phát vào mang tai nó thôi, vào gò má nhiều hơn, anh nhìn thấy chưa ? - Nhật chỉ vào 1 chỗ trên mặt Thảo ma – Đòn này chỉ choáng thôi. Anh và bọn kia đá vào mặt và đầu nó, nhưng toàn vào mồm, vào mũi và chỗ này – Nhật khoa tay 1 vòng trên mặt thằng kia – nên không thể chảy máu tai ở đây được – Nhật chỉ vào tai Thảo ma, nói.
-         Nên bây giờ, tạm thời anh cứ cho nó nằm đi, từ giờ đến sáng, nó còn tự chảy máu từ mũi và miệng ra nữa cơ, dù chẳng cần đánh. Anh cứ để sáng mai nhìn là rõ thôi. Nhật nói khi 2 thằng đã về chỗ ngồi. Rồi y tiếp tục: Em sẽ chưa vào lại khớp cho nó vội, kệ mẹ nó 1 đêm cho nó khỏi ngủ, sẽ đau lắm đấy anh ạ. Còn giờ, cho nó nằm ết, cho nó tắm tý nước giải anh ạ. Khi nó đỡ sẽ trừng phạt nó sau.
-         Thế nội thương của nó tự khỏi được ah ???
-         Không anh. Nó phải dùng thuốc chứ. Nhưng giờ cứ đắp cho nó tý nước lạnh lên mặt cho nó đỡ sưng, mai báo cán bộ nó tự ngã, bệnh xá sẽ cho nó thuốc. Còn mấy thằng anh nó ngoài kia sẽ lo thuốc cho nó. Thuốc vào đến đây thì là chuyện của anh em mình rồi.
    Quân tít gật gù rồi nói:
-         Tạm thời thế đã. Nhưng con chó này phải cho nó sống không được mà chết cũng không xong.
   Thế là tạm thời Thảo ma qua được cảnh bị đòn. Quân tít cũng biết, nếu giết Thảo ma bây giờ thì lợi bất cập hại hơn nhiều. Hắn cũng là kẻ lọc lõi, biết sự lợi hại. Hắn quay ra hỏi Nhật 1 số điều về các chỗ phạm trên cơ thể và cơ chế hình thành nội thương. Hắn thừa biết cách đánh người và thậm chí, cả giết người, nhưng cái biết đó chỉ là kinh nghiệm giang hồ mà thôi, chứ có học hành hay được chỉ bảo gì đâu. Nếu nói về phương cách và các thủ đoạn đánh người hay chém giết, Nhật còn phải gọi hắn bằng sư phụ.
   Về phần Nhật, y cũng nhẹ nhõm khi giải được 1 bài toán. Phải chấp nhận cho Thảo ma đau đớn với cái tay bị bẻ trật khớp vai kia, còn nội thương, đúng là Thảo ma có bị, nhưng nhẹ thôi. Sự chảy máu ra mũi với miệng cũng chẳng qua là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể khi bị tác động, chảy máu ra sẽ không nhiều, tĩnh dưỡng vài hôm thì sẽ dần dần đỡ. Nếu là nội thương nặng thì phải cấp cứu ngay, nếu không sẽ chết. Lục phủ ngũ tạng con người như 1 tiểu vũ trụ nhỏ vậy, các cơ quan đều ứng với 1 hành nào đó của vũ trụ. Ví như tâm (tim) là thuộc Hỏa, gan là thuộc Mộc, phổi là thuộc Kim, thận là thuộc Thủy, và dạ dày là thuộc Thổ. Các hành có tương sinh tương khắc, bình hòa và quan hệ hữu cơ với nhau. Sự chảy máu cơ thể ra bên ngoài trong 1 số trường hợp là biểu hiện của cơ chế tự bảo vệ có tính tương sinh, đồng thời cũng mang tính cảnh báo, nếu bị quá lên mà thành thất khiếu chảy máu thì là vô phương cứu chữa. Nhật biết điều này nên vận dụng nó để cứu Thảo ma khỏi bị hành hạ tiếp, cũng là ngăn chặn 1 cuộc tàn sát, dù những điều y nói với Quân tít về nội thương của Thảo ma cũng là nói quá lên, nhưng cũng không hoàn toàn sai sự thật. Mặt khác, y cũng thoát ra được cảnh phải làm thằng đao phủ. Cái bản lĩnh đó, khi nghĩ lại Nhật cũng không lý giải được tại sao lại có sự ngoạn mục như vậy. Có lẽ cái môi trường này nó đã tự thân sản sinh ra cơ chế ứng phó chăng ???
   Quân tít sau chuyện đó có vẻ cũng hài lòng về Nhật. Hắn ưng lắm. Có bên cạnh 1 thằng phó tướng võ nghệ thuộc hàng cao thủ, lại chín chắn điềm đạm biết suy nghĩ chứ không như bọn đầu gấu đầu mèo kia, chỉ biết suy nghĩ bằng chân tay với đồ đạc, hắn tự nghĩ mình như hổ thêm vây. Nhưng với kinh nghiệm giang hồ và các án tù mà hắn sở hữu, hắn cũng biết tội của Nhật không nặng, chả mấy chốc Nhật sẽ ra ngoài kia thôi. Vậy thì lúc còn ở trong này, sử dụng Nhật tối đã bao nhiêu sẽ càng lợi cho hắn bấy nhiêu. Và cả khi Nhật đã ra tù nữa, thì nếu biết khai thác, hắn vẫn có lợi nhiều. Tư cách của Nhật trong này cũng đã là tự giác như Thảo ma rồi, nên chuyện nghe ngóng thông tin là việc cần thiết. Hắn chẳng úp mở gì, bảo thẳng Nhật là khi ra ngoài lao động, để ý và hỏi han các thông tin về bọn tù trong trại, rồi về báo lại với hắn. Chuyện Nhật là phó của y trong buồng, chẳng hiểu sao các buồng khác cũng đã biết cả.
   Nhật hiểu cái yêu cầu kia của Quân tít nên đáp ứng ngay. Trong cái đời sống tù đày này, 1 xã hội có luật lệ nhưng lại phi luật lệ, là con người với nhau đấy nhưng lại nhiều lúc đối xử với nhau là phi nhân tính. Quân tít cần biết càng nhiều càng tốt để mà dự phòng đối phó. Ân oán giang hồ bên ngoài xã hội còn theo nhau vào tận nơi tù đày này để mà giải quyết. Hắn không giết Thảo ma là vì hắn không đời nào đổi giá hắn với cái loại hàng lởm như thằng Thảo, chứ lời can ngăn của Nhật có giá trị gì với hắn ??? Loại như Thảo ma, khi đã xác định nhận lời xử Quân tít, thì cũng đã xác định được ăn thua chịu rồi, và bọn đàn anh ở ngoài xã hội phải có trách nhiệm với gia đình nó nếu như có sự vụ xảy ra với nó trong tù. Nó có bị Quân tít xử lại hay bị kêu thêm án giết người, dựa cột bởi tòa tuyên thì cũng như nhau cả. Nhưng đó là lúc nhận lệnh và đồng ý làm việc, còn khi bị thất bại rồi thì cái bản năng sinh tồn cố hữu lại nổi lên, cái ý thức tham sống sợ chết lại trở về và cái hãi hùng của sự tra tấn đòn thù mà Quân tít sẽ dành cho nó làm con người nó, từ hệ thần kinh trung ương, chỉ huy các hành động suy nghĩ, nhận biết trực giác cho đến cái nhục thể con người nó trở nên 1 đống cùn nhụt như con cua bấy vậy. Nhật nhìn nhận những điều đó với 1 ý thức rất rõ ràng để tiếp nhận và xử lý các tình huống sao cho thật tỉnh táo, với mục đích rõ rệt là đảm bảo bản thân khi rời khỏi chốn lao tù này phải là nguyên vẹn.
   Nhưng sự đời vốn dĩ không đơn giản, không hề dễ đoán định. Chốn lao lung này, thù hận khi chưa nguôi ngoai thì lại càng tỏ rõ cái tàn bạo của sự tăm tối của góc sâu thú tính. Không giết được Quân tít, bọn chúng nhắm sang Nhật. Hạ được Nhật hay làm chí ít, là làm y khổ sở cũng là cách để hạ giá Quân tít. Một hôm, khi đang gánh với đôi thúng nặng nước trên vai để tưới vườn, Nhật bỗng cảm thấy có cái gì đó lao vút đến phía sau mình. Bờ ruộng này thấp nên bị che khuất tầm nhìn, Nhật chỉ kịp theo phản xạ là quăng gánh, đồng thời hạ thấp người xuống, đầu co vào vai, 1 cảm giác nhói đau nơi vai phía sau lưng khi Nhật đã cuộn tròn người dưới đất, lăn về phía trước. Chồm dậy, Nhật bắn người đến gần đôi thúng, mắt nhìn về hướng bị tập kích khi nãy thì không còn thấy gì. Lúc ấy, y mới sờ tay ra sau vai. Một con dao tự tạo bằng 1 miếng sắt cắm vào vai y, sâu đến hơn 2 cm. Nhật vội vàng cởi áo, dùng chính con dao đó xé 1 mảnh áo rịt vội vào vết thương. May nơi đó lá nhọ nồi mọc đầy các bờ ruộng và các bãi trống, Nhật bứt cả nắm, nhai ngấu nghiến rồi rịt vào vết thương, lấy mảnh áo rách che lên. Y mặc lại áo, ngồi thêm độ nửa tiếng cho vết thương tạm yên, rồi 1 tay lồng đôi thùng vào chiếc quang gánh mà ngoắc lên vai kia, nén đau đi về.
   Đến trại, Nhật vào thẳng y tế, xin khâu vết thương. Chị phụ trách y tế trại, 1 người đàn bà trạc ngoài bốn mươi 1 chút, vừa xem xét vết thương vừa hỏi:
-         Cậu bị đứa nào đâm đây ?
-         Không chị ạ, em trượt chân ngoài ruộng, ngã vào mảnh sắt dưới đất. Chị xem tiêm cho em 1 mũi uốn ván nhé.
-         Cậu bị thằng nào đâm thì cứ nói với các thày ấy, cho nó vào xà lim cho nó chừa. Vừa lấy ô-xi già rửa vết thương, chị y tế vừa nói. Mà cậu đã báo thày nào là cậu vào đây chưa đấy?
-         Không em nói thật mà chị, em ngã thật. Chuyện nhỏ, em báo các thày làm gì, qua chị giúp em luôn. Ngày em còn đi tập, chuyện đổ máu với ăn trầu là chuyện thường ngày ở huyện mà chị. Nhật cứ giả lả cho qua chuyện, dù y biết chị y tế không hẳn đã tin lời Nhật nói.
   Quả thật là Nhật không biết đứa nào chơi lén sau lưng mình. Nên thứ nhất, có báo cũng bằng thừa, thứ 2, nếu báo là phạm luật. Thứ bất lập văn tự của xã hội tù này. Quản giáo phát hiện thì phải chịu, chứ nếu khai báo thì sẽ không có sự yên lành gì cho kẻ không biết giữ im lặng, tất cả các buồng giam sẽ đều áp dụng kỷ luật đối với kẻ đó. Riêng với Nhật, nhờ chuyện dạy tiếng Anh cho các thày, cộng với cái sự vụ vào đây vì lý do gì nên y tương đối được thoải mái đi lại khi ra ngoài, kể cả xuống bếp ăn vụng cái gì đó. Cái tư cách giáo viên và sự biết ăn biết ở của Nhật cũng làm các nhân viên trại quý y. Xin viên thuốc cũng dễ, nhờ thày nào đó ra căng-tin lấy dùm bao thuốc cũng được. Y xuống y tế nhờ khâu vá lại vết thương cũng không cần xin phép cán bộ quản giáo… Vết thương đã khâu xong. Nhật cũng được tiêm 1 mũi uốn ván cẩn thận và còn được cho thêm mấy viên kháng sinh mang về. Y ghi nhớ sự tử tế này và nghĩ, sẽ có lúc đáp trả hết lòng điều mà y vừa được nhận.
   Về đến buồng, Nhật nói với Quân tít:
-         Em vừa bị chơi lén anh ạ. Nó phi 1 lưỡi dao từ sau lưng lúc em đang gánh nước. Em vừa lên y tế khâu về. Nói rồi Nhật đưa cho Quân tít xem lưỡi dao đã đánh lén mình hồi chiều.
-         Chú không nhìn thấy nó hả ? Thế có bị nặng không ? Quân tít vừa hỏi, vừa cầm lưỡi dao lên xem.
-         Khâu vá tiêm phòng đầy đủ rồi anh ạ. Nhưng sao bọn nó lại chơi em nhỉ ?
-         Nó chơi anh. Nó phang chú để dằn anh đấy. Mẹ cái lũ lợn này, nó lại thích gây chiến tranh đây. Từ giờ chú phải cẩn thận đấy. Rồi y tiếp tục:
-         Anh nghi thằng Cường chó dại nó làm chú hôm nay đấy. Ở trại này có thể chỉ có nó mới biết dùng cái này thôi. Hắn khẽ lẩy lẩy con dao nhỏ trong tay và nói tiếp:
-         Nó cũng có nghề đấy, anh không biết nó học cái gì nhưng bọn trẻ con ở đây nó bảo thằng này cũng là cao thủ khi ở ngoài xã hội.
-         Nó là em thằng nào ở đây hả anh ?
-         Không, trong này nó không là em thằng nào cả. Nhưng anh đoán là nó nhận lời bọn Thi ẩm.
   Thi ẩm chính là thằng đàn anh của Thảo ma, hắn với Quân tít khi ngoài xã hội đã có xích mích tranh chấp quyền đứng bến, tức là bảo kê bến xe khách lậu chạy dọc ngoài bãi đê. Từ bến Lương Yên sang qua đê trở đi đến cửa khẩu là khu vực của Quân tít, còn lãnh địa của Thi ẩm là ở vệt trong. Bọn đệ của Quân tít hay vợt khách trước, thậm chí vào tận bến Lương Yên lùa gà, nên thành thử, những xe ở bến do Thi ẩm bảo kê thành trâu chậm uống nước đục. Thi ẩm biết nếu xe không nhiều khách thì thu nhập giảm, nên xua quân ra tranh cướp khách với đệ của Quân tít. Quân tít cũng chỉ chờ dịp đó, ém sẵn quân úp sọt quân của Thi ẩm. Chính bản thân Thi ẩm cũng bị Quân tít chém sả vai, lấy mất 1 pha bằng 1 cái chai đập trúng mắt. Sau vụ đó, Quân tít lĩnh cái án 6 năm và vào trại này.
-         Nếu 1 mình thằng đó thì em không ngại, em chỉ sợ nó du kích em chơi chó đàn thì cũng mệt đấy. Nhật nói.
-         Mang theo con đồ của thằng Thảo đi. Lúc nào cũng găm trong người ấy. Chú ít bị quản nó soi, mà nhỡ nó soi thì kéo cạp quần là nó tụt xuống đất rồi. Cũng đừng coi thường thằng chó dại đấy.
-         Em chuẩn bị cái này rồi - Nhật đưa ra 1 sợi dây cáp nhỏ - Tý em quấn thêm ít vải vào, quấn quanh cạp quần, giờ chỉ kiếm thêm quả bi sắt nữa là chó đàn em cũng không ngại. Quân tít nhìn sợi dây cáp, bảo:
-         Chú chơi được món này ổn đấy. Khi nào phải dạy anh mới được. Bi thì để anh kiếm cho.
   Nhưng chỉ 2 hôm sau, khi vết thương mới chỉ hơi đi vào ổn định và Nhật chưa kịp làm xong vũ khí dự phòng thì đã xảy chuyện. Lúc đó như mọi hôm, Nhật gánh nước ra vườn bãi. Khi y đến gần cuối vườn thì 1 bọn phạm 6 thằng kéo đến cất tiếng gọi. Nhật mang cả đôi thùng và chiếc quang gánh thủng thẳng quay lại. Một thằng trông dáng không cao, nhưng chắc đậm, đầu cắt trọc bước lên nói:
-         Thấy bảo mày có nghề hả, bọn tao muốn thử 1 tý.
-         Mày tên là gì ? Chúng mày chơi chó đàn hay chơi lẻ 1 chọi 1. Nhật thản nhiên hỏi lại với vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói đều đều.
-         Tao là Cường. Thấy chúng nó bảo mày cao thủ lắm nên tao muốn thử với mày. Bọn này chỉ đứng xem thôi.
-         À, Cường chó dại. Tao có nghe tên mày. Cái này có phải của mày không, nếu đúng thì trả cho mày đấy. Nhật lấy ra con dao nhỏ hôm nọ cắm vào vai mình vứt ra trước mặt Cường chó dại.
   Hành động đó cùng với việc gọi thẳng cái đệm ‘’ chó dại ‘’ khó nghe kia là chủ ý của Nhật. Y muốn chơi trò khích bác cho Cường chó dại nổi giận, đồng thời cân não xem đối phương sẽ như thế nào. Chắc chắn Cường chó dại sẽ phân tâm khi thấy con dao được ném vào chân mình, và sẽ phán đoán xem Nhật có giấu dao trong người không, mặt khác, hành động trả dao là 1 sự khích bác coi thường rất lớn, nó chạm đến cái tự ái của thằng giang hồ. Gân xanh đã nổi lên trên thái dương thằng kia, hai mắt nó đã nhíu lại thành 1 cái nhìn đầy tăm tối và thù hận, nó cố gắng trong cơn giằn giữ cơn điên giận đang nổi sóng trong người nó, với cảm giác 2 mắt đang nóng bừng lên với cái đầu như đang lên cơn sốt để khó nhọc thốt ra:
-         Đcm mày, mày coi thường bố mày hả ???
   Vút, vút, vút… Như 1 con thú dữ, nó nhảy chồm lên về phía Nhật, tung ngay 1 loạt đòn. Thế công như vũ bão. Hai tay quyền đánh ra như búa máy, rất nhanh và chuyên nghiệp, chứng tỏ sự luyện tập của thằng này là không ít. Trong khoảnh khắc đó, Cường chó dại đã tung ra liên tiếp 4 cú đấm thượng đẳng, chân phát ra 3 cước liên hoàn. Nhật lùi bộ để tránh đòn đối phương và cũng để thăm dò xem địch thủ của mình quyền cước ra sao để lựa chiều đối phó. Rồi cũng để đáp lễ, Nhật tung 1 cước đá nhứ vào hạ bộ Cường chó dại, tay nhằm thẳng mặt tung 1 cú đấm thẳng nhanh như cắt. Cường chó dại lùi 1 bước để tránh cú đá, thân và mặt ngửa ra sau đồng thời đưa tay lên gạt cú đấm thì bất thần, Nhật chuyển hông, ngọn cước tát hình vòng cầu lên mặt đối thủ. Cường chó dại phản ứng rất nhanh, vì đã lùi và ngửa thân rồi nên khi cú đá đến, không cách chống đỡ, gã ngã hẳn người ra sau, đồng thời cất chân phải đá thẳng vào hạ bộ Nhật. Cất chân đá cao nên hạ bàn trống trải, Nhật thu cước dận thẳng vào chân phải thằng kia, Cường chó dại chỉ chờ có thế nên cũng thu cước, lộn luôn 1 vòng ra ngoài.
   Hiệp đấu này, đôi bên cân lạng ngang nhau. Nhìn thế thủ và cách ra tay quyền của đối phương, Nhật biết thằng này có tập quyền Anh. Đối với quyền Anh, tốc độ đôi tay rất quan trọng và phương pháp luyện tập của môn này chú trọng đến sự nhanh nhẹn rất nhiều, vì vậy, cú đấm của quyền Anh rất nặng nhưng nếu đấm hụt cũng rất mất sức. Nhật biết địch thủ của mình sở học lai tạp, nhưng cách đấm thì ảnh hưởng từ quyền Anh rất lớn, nên cố để dụ dỗ gã ra tay đấm. Vịnh Xuân quyền thì chủ yếu là đánh nhập nội, quyền Anh thì chủ là đánh xa trong tầm tay vươn, nên cách đánh cũng phải có chiến thuật. Đòn chân gã kia cũng rất tốt, liên tiếp tung ra những cú đá thượng đẳng. Nhưng lợi thế Vịnh Xuân quyền là ở công phu hạ bàn, nhị tự kiềm dương mã nếu luyện tốt và đúng cách thì tính trầm ổn sẽ rất có lợi thế.
   Lúc này cuộc đấu đã diễn ra được gần 10 phút, quyền qua cước lại như gió cuốn, cả 1 khoảnh ruộng rau màu bị cày nát, các lá rau xà lách cứ tung tóe, bắp cải văng tứ phía. Nhật giả bộ trượt chân vào đám bầy hầy rau nát, thân hình hơi loạng choạng như đi Túy quyền, Cường chó dại thấy thế liền lăng không tung ra 1 đòn Lưu vân cước, thứ đòn tối kỵ với phương châm ‘’ túc bất lìa địa ‘’, Nhật bình tĩnh chờ thân hình đang quay trên không kia hướng lưng về phía mình, liền xước mã nhanh như trượt pa-tin, 1 tay che tai, 1 tay thủ ngực, hích mạnh vai vào hông đối phương, khi cú hích vừa chạm thì đồng thời tay đang che mặt đấm thẳng 1 cú Nhật tự quyền vào phần chân gần với háng của gã địch thủ. Thân hình Cường chó dại bay ra xa cả gần chục mét, đập xuống đất nghe đánh uỵch 1 tiếng rất to. Gã định bật tôm để bật dậy, nhưng lại vội co chân lại và nhăn nhó đứng lên trong sự khập khiễng, bởi lúc đó mới thấm đòn đấm vào gần háng của Nhật.
   Nhật không chờ thằng kia kịp hồi, lập tức phi thân đến. Cường chó dại lại mắc thêm sai lầm. Đòn đấm thốn xung kình của Nhật có tác dụng rất mạnh, đáng nhẽ gã chỉ nên chống đỡ khi Nhật xáp đến, nhưng gã lại chọn lấy công làm thủ theo cách tiên hạ thủ vi cường, vung tay xuất quyền. Đòn tay phải của gã vừa ra gần hết tầm đánh thì bắp tay gã đau nhói vì cùi chỏ phải của Nhật đã đánh trúng. Với Vịnh Xuân quyền, hậu phát chế nhân lại là tôn chỉ của hành động xuất thủ. Đòn cùi chỏ vừa trúng thì lập tức 1 seri đòn đánh như sóng vỗ vào bụng, vào ngực, vào mặt Cường chó dại, gã nén đau lùi lại thì  Nhật, trong cơn say đòn đã tung 1 ngọn cước tầm thấp theo hình vòng cung, tưởng như xé tan thân thể Cường chó dại ra làm đôi trong 1 tiếng thét đau đớn vang dội. Cú đá đã đánh vỡ và trật khớp háng gã giang hồ, biến gã vĩnh viễn thành thằng chân đi chấm phẩy.
   Nhật dừng đòn. Y biết thằng này sẽ phải nằm viện ít nhất là 3 tháng. Với cái thương tổn nội tạng kia, gã sẽ phải rất tốt thuốc mới hồi phục được gan thận, nhưng mỗi khi trái gió trở trời thì cơ thể gã sẽ rất đau đớn. Còn cái chân với khớp háng bị đánh mẻ xương và trật lìa ra kia, gã sẽ không còn chạy nhảy và đi đứng bình thường được nữa. Khi học Vịnh Xuân, sư phụ y đã dạy, bần cùng mới phải đánh nhau, vì Vịnh Xuân quyền không thể và  nói cho đúng là không có tính biểu diễn nhiều nên tính chiến đấu sát thương của nó rất lớn. Nhưng đã đánh thì không được dừng tay, đánh nửa vời chỉ tổ khơi gợi tính dã thú của địch thủ mà thôi, nên đã ra tay thì không được nương nhẹ. Mặt khác, xung quanh còn 5 thằng đầu trâu mặt ngựa kia nữa, biết sẽ thế nào ???
   Nhật nhìn 2 thằng lao đến chỗ Cường chó dại đang nhăn nhó lăn lộn dưới đất, hỏi bọn kia:
-         Giờ chúng mày định chó đàn thì vào cả đi…

   ( Còn nữa…)
   
Ảnh của Tiêu Phong
4000
  • Nguyen ha
    tớ thích đoạn cậu liên tưởng , so sánh NHẬT với "anh LÂM của tớ"
  • Nguyen ha
    cậu ơi! tớ..chết mất!..tớ khóc đây!..
    tớ đọc cả 2 fần 1 lúc! ng tớ "căng như đàn vừa lên dây"..có lúc sắp..khóc vì sợ! vì những cảnh bạo lực.có lúc rùng mình, nổi da gà với những trò nhục hình, có lúc lo lắng, hồi hộp..có lúc "xung" lên muốn đi...học võ.. nói "điệu" một tý là cậu đưa cảm xúc của tớ chạy suốt một dãy núi! cứ lên đỉnh núi này,rồi chùng xuống thung lũng lại ....vừa sợ vừa thích thú...k nói hết dc5..
    • Tiêu Phong
      Cảm ơn chân thành về cảm giác chân thành của lời bình ... Ngôn tại ý ngoại...
  • Jen
    • Jen

    • 15:54 4 thg 12 2012


    Giống như một đoạn phim đang chiếu trước mắt. Càng xem Jen càng thấy sợ quá...Nỗi hết da gà rồi. Cứ ngồi ôm hai vai mình như sợ có ai đánh trúng. hixhix...
    • Tiêu Phong
      Thật thế hả. Nếu thế thật thì TP rất vui vì đã tạo được cảm giác thật, đưa người đọc như hóa thân cùng nhân vật và diễn biến câu chuyện. Thanks. Cảm ơn thật lòng đấy.
  • Tiếng Lòng
    Đọc truyện của TP, tổn thọ mất. Vì quá căng thẳng, quá hồi hộp...
    • Tiêu Phong
      Thế hả
      Đầu tay mà, muốn đẩy kịch tính lên tý
  • Minh Minh
    Nếu thấy mệt thì TP cứ relax đi ......truyện hay... mọi người chờ được mà... chứ MM thấy tốc độ TP viết mà nể quá... liệu có phải vì thế mà bỗng dưng muốn ... uống ko, TP?hihi
    • Tiêu Phong
      Công nhận là .... mệt. Mệt thật đấy. Viết 1 lèo 4 hôm rồi. Nhưng nó là truyện đầu tay, Tiêu mỗ viết thử xem khả năng mình có thể viết đến đâu nên viết...
      Cảm ơn MM đã động viên nhé.
  • Thụy
    Tình tiết căng thẳng, hấp dẫn và rất lôi cuốn ...
    • Tiêu Phong
      Nói chơi chút cho vui, vì viết liên tục mấy hôm rồi mà. Nếu là sách in thì chắc mới chỉ đc độ vài chục trang thôi
  • Thụy
    Em đọc xong rồi ...
  • Flyingdance
    Không hổ danh môn đệ Vịnh Xuân Quyền, sân chơi này, hay trận chiến này chắc chỉ có Tiêu huynh mới mô tả được như thế mà thôi. Món tráng miệng hôm nay dù hơi muộn nhưng quá đã .
    Đón chờ phần tiếp theo.
    • Tiêu Phong
      Đang nghĩ xem có nên nghỉ 1 hôm ko, mệt quá
      viết liền 1 lèo mấy hôm rồi

2 nhận xét:

  1. TIÊU PHONG ới ời ơi!..
    Tự nhiên lạc về đây nhớ ngày xưa quá anh ạ!
    Mà này ! về đây mới nhớ ra, lâu nay ko thấy chị Jen của anh đâu nhỉ! chị ấy còm rất hay

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tự nhiên nhớ thế nó mới hay. Em hỏi anh thì anh hỏi ai ???

      Xóa