PHẦN 1
Nhật ngồi lặng bên cửa sổ, cái cửa sổ song gỗ cũ kỹ trong
ngôi nhà thuê tùm hụp của cái xóm trọ hoang tàng của ngoại đô. Y ngồi như thế
cũng đã lâu rồi, khi nắng còn vắt ngang cái sân chung của xóm trọ nghèo nàn
này, giờ đã chếch bóng phủ râm lên cái mái ngói xô xẹo của cái nhà đối diện. Sắp
tắt nắng rồi.
Tắt nắng là Nhật lại
nhớ đến cái sự ăn. Giá mà sống không phải ăn thì đời sướng biết bao nhiêu. Sẽ
như là cỏ cây hoa lá, uống sương ăn nắng mà vẫn cứ mơn mởn tươi xanh. Nhưng Nhật
là người, cái thực thể sống không thể đổi thay được. Và Nhật gày lắm. Hắn cao
1m 73, mà nặng có 55kg. Nhật nhớ cái nồi cơm điện vẫn còn chút cơm nấu từ trưa,
và lại thắc mắc, vợ hắn bao giờ thì về để còn liệu đường đong gạo mà thổi cơm.
Nhật uể oải nhấc cái
Nokia màn hình vàng khè vàng khọt lên, các phím bấm trắng 1 màu bợt nhếch, vì
làm gì còn con số trên các tổ hợp phím bấm nữa, bâng quơ bấm 1 dãy số mà chẳng
cần nhìn đến cái điện thoại, thuộc quá rồi mà. Áp máy vào tai, tràng âm thanh nổi
lên làm mặt Nhật méo xệch xẹo, điện thoại hết tiền. Chán nản, Nhật ném cái điện
thoại lên giường, lẫn vào đống chăn gối bù xô như đống giẻ, chẳng buồn thu dọn
nữa.
Cái đời trí thức
nghèo mạt này đã làm tăm tối đi, đã làm kiệt cùng đi cái hoài ước nóng bỏng tuổi
đôi mươi khi Nhật vừa ra trường cách đây 8 năm. Lúc đó Nhật mới có hăm hai. Còn
trẻ lắm, còn nhiều điều rộng mở đang chờ đón Nhật phía trước. Dù là Nhật học thể
thao, nhưng chuyên ngành mà Nhật học là dạy về giáo dục thể chất, nhưng Nhật là
đồng thời là võ sỹ Taekwondeo có đai đẳng đàng hoàng, huy chương các giải đấu cấp
toàn quốc cũng 3 cái, đã từng đoạt giải 3 vô địch toàn quốc, cái giải mà khi
vào đến vòng chung kết rồi, theo sắp xếp của lãnh đội, Nhật nhường giải Nhì cho
đồng đội của mình, để đổi lại là 1 khóa học 3 tháng miễn phí tập huấn nâng cao
của Sở TDTT, có cấp chứng chỉ Huấn luyện viên, 1 thứ hành trang phụ liệu của đời
lấy thể thao làm nghiệp mưu sinh.
Mà Nhật cũng lại là
1 môn đồ của Vịnh Xuân quyền nữa. Tốc độ thủ cước Taekwondeo phát đòn nhanh như
gió cuốn kết hợp với sự biến ảo nhuần nhị của đôi tay Vịnh Xuân, khiến Nhật lúc
đó trở nên không có đối thủ ngay tại trường. Nhật là sinh viên duy nhất của
khoa Giáo dục thể chất không những được lựa chọn, mà còn trở thành hạt giống đỏ
của đoàn vận động viên của trường nữa. Bốn năm theo học, Nhật mang về không ít
vinh quang cho nhà trường từ các giải tỉnh, thành phố đến toàn quốc. Thế nên Nhật
háo hức lắm, cái háo hức sung mãn của tuổi thanh niên đã được thử lửa, lại thêm
trình độ Anh ngữ cũng tương đối vững chắc, nên Nhật tự tin với cái vốn hành
trang đó để mà vào đời.
Nhật làm mấy bộ hồ
sơ, lại cẩn thận sao y chứng thực của nhà trường về các thành tích của mình, vững
chãi xin tuyển từ các trường tiểu học đến các trường trung học. Thời gian chờ đợi,
Nhật đăng ký dạy thêm Anh ngữ buổi tối. Qua buổi kiểm tra trình độ, tay Giám đốc
trung tâm bảo:
-
Lương
cậu 1,5 triệu, nhưng phải đóng phí tuyển dụng 1 triệu, và tháng đầu thử việc
thì chỉ được nhận 70% lương thôi. Phí phải đóng ngay, mai đi dậy.
-
Thế
cháu xin trừ vào lương tháng có được không, lúc này cháu cũng bí quá ? Nhật vừa
hỏi vừa tỏ cái bộ mặt thiểu não của kẻ khốn cùng.
Lão Giám đốc xăm soi
Nhật 1 hồi, cái trán hói nhíu lại thành mấy cái vệt nhăn làm cặp kính trễ xuống
cái sống mũi to như của Quang Thắng, rồi kéo xệch cái cặp môi thâm như đít trâu
nhưng lại mỏng như 2 cánh lúa, bẽ bàng cố che khuất hàm răng khớp khểnh màu ngô
nướng, rồi cố vớt vát với Nhật:
-
Cậu
có 5 trăm đưa trước đây, tôi châm trước cho coi như giữ chỗ, rồi đến tháng lĩnh
lương thì trừ vậy.
Nhật cũng đành lòng, coi như kế hoãn
binh của kẻ sỹ thức thời mà đâu có dè rằng, cái hoãn binh đấy lại thành sinh kế
của mấy năm đằng đẵng. Chả nơi nào nhận Nhật cả, vì cái lẽ rất đơn giản là cái
‘’ phí tuyển dụng ‘’ ở các môi trường giáo dục kia nó lớn quá, ít cũng trăm triệu
hơn trăm triệu ngót, nhiều thì đôi ba trăm, Nhật không có đã đành, bố mẹ Nhật ở
quê cũng chả cướp được ở đâu ra.
Cũng mãi thì Nhật cũng xin được 1 chân dạy ở 1 trường trung cấp, tuần dạy
1 lần, 1 tiết, và đương nhiên lương chả đủ ăn sáng. Nhưng méo mó có hơn không,
Nhật vẫn bán phổi các tối ở trung tâm, nhận cái đồng lương đủ vắt mũi đút miệng…
Rồi Nhật lấy vợ. Nhật đã hăm chín tuổi tây, 30 tuổi ta rồi, giàu chưa đến, số
chưa có nhưng rồi thì vì đời thằng đàn ông, ai chả phải lấy vợ cho mà yên lấy 1
bề. Ấy là bố mẹ Nhật nói thế, và ép, và giục, và dằn và dỗi nữa. Con gái nhắm mắt
đưa chân, âu là cái lẽ tự nhiên, đằng này thì là Nhật đấy, thằng đàn ông đã từng
võ đài đổ máu, sàn tập đổ mồ hôi, đêm chong đèn dùi mài Anh ngữ.. Nhật bảo qua
cái thẫn thờ của ánh nhìn ra mảnh vườn nghèo ở quê:
-
Vâng,
thì bố mẹ sắp xếp đi rồi con về, cưới.
Vợ Nhật cũng chả xa lạ gì, là con gái ông Cự đề xóm trên, cách nhà Nhật
cái quãng đê, cũng cùng làng Nhật. Cưới hỏi xong, vợ chồng định dắt nhau ra
thành phố thì ông nhạc gọi đến, bảo:
-
Chúng
mày ra đó, bố cho ít vốn. Con Thơm cũng phụ bố việc ‘’ số má ‘’ quen rồi, ra đó
làm mà ăn.
Ông nhạc Nhật tên là Cự, nhưng ông là thư ký đề số 1 của cả vùng, như kiểu
đại lý cấp 1 của các nhà sản xuất vậy, nên ông sành sỏi lắm. Nhật chả nói gì,
chỉ ngồi hút thuốc, uống nước, mặc cho bố con dấm dúi với nhau trong buồng. Cái
thân thằng đàn ông đã từng va đập thân xác, ý chí đã được tôi luyện bằng thủ
quyền thủ cước, mà nay chịu lép 1 bề, dù là với ông thân của vợ, cũng thấy bất
nhẫn…
Nhưng mà vợ Nhật thì nó yêu Nhật lắm. Cả làng này, có nhõn được 2 anh học
cao, mà Nhật lại có danh có tiếng từ thời đi học. Nhật lại có dáng cao ráo, thư
sinh. Mặt vuông chữ điền, cặp mắt to, sâu và đen thăm thẳm dưới hàng lông mày nằm
thẳng ngang đều đặn. Mũi dọc dừa, miệng rộng răng trắng, chỉ có đôi tai phá
cách, nó là nguyên nhân làm hẹp đi cái tiền đồ của Nhật trong cái hình hài sán
lạn của thằng đàn ông thể thao. Thơm bảo Nhật là:
-
Ông
bảo là thế, nhưng mình có cho em làm thì em mới làm, nếu mình không cho thì ví
thử vợ chồng mình cũng chả có cơ mà chết đói, mình nhỉ. Mình là thày giáo, mình
chỉ bảo em làm gì là em làm đấy, mình nhé.
Nhật cứ thần người ra mà nghĩ. Nhật nhớ lại cách đây mấy năm, có anh bạn
giới thiệu Nhật vào làm vệ sỹ, lương tháng cũng được 7 triệu, được bao ăn cả
ngày. Tháng đầu thì trôi chảy. Nhật chỉ phải xuống xe mở cửa, tay xách cặp táp
cho ông chủ, rồi ngồi đâu đó mà chờ. Đến tháng lĩnh lương. Đến tháng thứ 2 thì
xảy chuyện. Ông chủ của Nhật hóa lại là thằng pê đê. Thảo nào vẫn thấy thỉnh
thoảng mấy thằng chọi ẻo lả lại có mặt ở nhà ông chủ, có sáng đến đã thấy nó dắt
SH ra cổng rồi. Ông chủ bảo thích SH có SH, thích LV có LV, thích Dolce &Gabbana
hay Burberry … có ngay, tóm lại thích gì có nấy, lương không phải 7 triệu nữa,
mà hẳn 20 triệu, mỗi tháng có thưởng ‘’ thành tích ‘’ nữa… Nhật hoảng, đánh
nhau thì chả sợ, gặp chuyện này thì đúng là… vãi cả linh hồn.
Thế là lại thất nghiệp. Trung tâm cũng chả xin được nữa. Đói rách bắt đầu
bủa vây thì Nhật lại có việc. Nhật xin vào làm bảo vệ ở 1 cty vệ sỹ. Thấy hồ sơ
đẹp quá, người ta bố trí Nhật làm vệ sỹ cho 1 đại gia ngành xây dựng. Đại gia
nhiều tiền lắm, nhưng đại gia hóa ra chuyên việc cướp đất giả tiền rẻ, nên oán
thù cũng lắm. Bar Đêm Trắng, đại gia uống Hennessy, tiền bo cho PG (Promotion
Girl) như lá vàng rơi đường Phan Đình Phùng, nhưng bất ngờ, 1 PG khi lóng lánh
đưa tình qua đường môi ghé sát mặt đại gia, thì tay kia phang cả chai Hennessy
giá mấy củ vào đầu. Nhật đang đứng gần đó, nhưng không lao đến kịp, chỉ vội cầm
cái ghế ném thẳng vào sát thủ PG, cái
chai vụt trượt xuống bả vai đại gia. Lập tức, 4 PG biến thành 4 con chó cái,
chia nhau ra tấn công cả đại gia lẫn Nhật. Nhật làm vệ sỹ, nhưng không được sử
dụng công cụ hỗ trợ, nên đành thửa chiếc thắt lưng có khóa đúc bằng đồng tấm, gắn
mấy cục nhô lên làm công cụ sát thương. Một tay dùng thắt lưng như nhuyễn tiên,
tay kia Nhật kéo đại gia giấu sau lưng, vừa đánh vừa lùi ra cửa. Đúng lúc ra đến
gần cửa thì Nhật hơi xoãi 1 chân ra đằng trước, vung thắt lưng quấn chân 1 PG,
giật mạnh, đồng thời mượn lực giật, hất văng đại gia ra khỏi cửa bar.
Ngay lúc đó, 2 bóng người nhào đến với 2 ánh nhoáng như lửa đêm xuống đại
gia đang nằm lăn dưới đất. Nhật bay người đến, 1 tay vung thắt lưng quất trúng
cổ tay 1 thằng cầm dao tông, chân thì đã thực hiện thế cắt kéo, quặp trúng cổ
thằng còn lại, quật nó ngã sấp mặt xuống hè đường. Cú quất sấp mặt để lại di chứng
nhặt lá đá ống bơ cho thằng này đến suốt đời. Nhật vừa quăng mình đứng dậy theo
thế Lý ngư đả đỉnh thì thằng bị quật trúng cổ tay rút túi ra 1 chiếc bút. Không
kịp suy nghĩ, Nhật co chân đá con dao tông bay thẳng về phía nó, con dao cắm phập
vào người thằng đâm thuê chém mướn ngay sát cuống tim, tiếng sột vang lên, 1 mạng
rời cõi thế. Các PG sát thủ lao ra thấy cảnh tượng đó liền ào ạt chạy mất, còn
Nhật thì ngẩn ngơ như Từ Hải chết đứng.
Sau vụ đó, Nhật bị tạm giam. Cơ quan điều tra kết luận Nhật là phòng vệ
quá giới hạn. Tòa tuyên Nhật 1 năm tù ngồi. Đại gia bỏ tiền chạy án cho Nhật xuống
còn 1 năm tù treo, thử thách 12 tháng. Nhật được đại gia cho thêm 20 triệu, rồi
đại gia lặng lẽ biến mất khỏi thành phố, biệt vô âm tín.
Còn nữa…
Hồi này chị hay ở bên Facebook , lâu quá chị em mình mới lại gặp nhau . Chị chúc em luôn an lành và mọi điều suôn sẻ em nhé !
FB của chị :
https://www.facebook.com/tihayen.tran
thăm Nhật lun á nhá HH