Tiêu Phong
Cười cái sự đời Nhâm nhi cái vui buồn thường nhật
Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014
Giời ơi đất hỡi.
Lâu rồi mới lại ngồi vào bàn viết. Bận, cũng chẳng hẳn lắm. Hứng, cũng không hẳn là. Nhưng cái trạng thái lơ mơ như nửa âu lo, nửa suy lắng, nửa trầm trầm, lại nửa lâng lâng kiểu như không tha thiết cái gì nó cứ tồn tại...
Đọc thêm »
Bài đăng mới hơn
Bài đăng cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)