Nhật cũng
đã bắt đầu quen với cung cách làm việc của ‘’ cửa hàng ‘’ rồi. Hàng ngày, y chạy xe từ chỗ trọ lên đây, 1 cửa
hàng thuộc khu cận trung tâm của thành phố.
Hà Nội lạnh, đêm đó cũng rất lạnh, gió thổi ù ù và phơ phất trên những ngọn cây. Trong sự bận bịu của những công việc dang dở phải chạy đuổi với thời gian, mà tính hiệu quả thì không thể so sánh với công sức và những nỗi lao tâm, thì tôi có 1 cuộc điện thoại.
Khát. Cơn
khát như cháy họng, như đã đốt khô toàn bộ cơ thể Nhật. Miệng y khô khốc. Ý
nghĩ đầu tiên do cơn khát đánh thức Nhật là nước. Sự cồn cào của cơ thể đòi hỏi
được bổ sung nước lấp đầy toàn bộ ý nhiệm, Nhật vùng dậy với ý nghĩ đó thì bỗng
‘’oạch …’’,
Nhật rửa tay. Bờ rào găng đã được xén tỉa gọn
ghẽ, vuông vức. Góc vườn đã quang đãng hơn rất nhiều. Các luống rau đã được
đánh gọn gàng, đất đã vun theo vồng cao thẳng như kẻ chỉ.
Càng đến gần Tết, tâm trạng Nhật càng thấy bứt
rứt. Cảm giác của sự bồn chồn, thắc thỏm chờ đợi đeo đuổi cùng sự cận kề của sự
chuyển dịch đấttrời, lẫn trong cái
không khí dường như đang khẩn trương hơn qua những thời khắc cứ lướt qua,
Thấm thoắt cũng đã chớm chạp Tết Nguyên đán.
Đội chăn nuôi đã chuẩn bị các con thịt sẵn sàng, đội nông nghiệp cũng đã khoanh
vùng các thửa vườn, thửa ruộng để chuẩn bị Tết cho toàn trại.
Tiết Đông đã thực sự về. Sự buốt rét của
tháng Chạp mỗi khi gió mùa thổi về kèm những cơn mưa làm lòng người cứ co lại
theo cái run rẩy lập cập của mỗi sáng hôm mai thức giấc.
Lũ giang hồ tù tội im lặng. Không thằng nào
hé môi nói 1 tiếng. Sự im lặng kéo dài nơi chiến trận vườn bãi ven sông của trại
như cô đặc bầu không khí lại.
Đêm đã rất khuya. 2h sáng rồi. Ánh sáng lập
lòe của mấy ngọn đuốc nhỏ chỉ đủ làm căn buồng giam bớt đi chút ít lạnh lẽo,
nhưng lại tạo nên cái ma mỵ trong tăm tối của hiện thực.
Nhật không nói gì. Y đã làm xong bổn phận của
mình. Sự can thiệp đúng lúc và đúng chỗ cần được giới hạn trong khuôn khổ của kẻ
nên biết và cần biết mình là ai, nhất là trong môi trường tù tội này. Y thực
tâm không muốn Thảo ma bị hành hạ,
Nhật nằm im. Các giác quan căng ra như đàn vừa lên dây. Bóng tối tĩnh lặng
bao phủ tuyệt đối căn phòng giam. Mảnh trăng thượng tuần treo lơ lửng giữa
không trung đã cao tít rồi, chỉ còn hắt vào qua các khung cửa sổ bé tý được trổ
gần sát nóc trần, tạo ra thứ ánh sáng nhàn nhạt ma quái, chả soi rọi được cái
gì.
Nhật nằm im. Các giác quan căng ra như đàn vừa lên dây. Bóng tối tĩnh lặng
bao phủ tuyệt đối căn phòng giam. Mảnh trăng thượng tuần treo lơ lửng giữa
không trung đã cao tít rồi, chỉ còn hắt vào qua các khu
Cái buồng giam trông
có vẻ rộng, nhưng nhốt đến 4 chục mạng thì cũng chẳng còn rộng nữa. Như ở quận
vậy, 1 đám nhân dân ngồi bó gối rất
trật tự trên nền xi măng. Ở dãy bục cao hơn, trên 1 đôi chiếu được trải chính
giữa,
Bóng tối đã buông phủ kín màn trời. Cái màu tối mêng mang đến hiu hắt đã
làm im lìm thêm cho cái xóm trọ. Những mái ngói chỉ còn hắt lên màn trời cái nhấp
nhô cao thấp của dãy mái thành những khối hình đen sẫm, in trong nền ánh sáng
đô thị phía xa xa đang hắt sáng thành 1 quầng loang đến như vô tận.
Nhật ngồi lặng bên cửa sổ, cái cửa sổ song gỗ cũ kỹ trong
ngôi nhà thuê tùm hụp của cái xóm trọ hoang tàng của ngoại đô. Y ngồi như thế
cũng đã lâu rồi, khi nắng còn vắt ngang cái sân chung của xóm trọ nghèo nàn
này, giờ đã chếch bóng phủ râm lên cái mái ngói xô xẹo của cái nhà đối diện. Sắp
tắt nắng rồi.