Trăng nghẹn là 1 bài thơ rất hay
của Hoài Tường Phong, tác giả người miền Nam. Năm ngoái, bài thơ đã được
chấm giải Nhất do sự nhất trí của hội đồng giám khảo cuộc thi thơ đồng
bằng sông Cửu Long,
nhưng rồi lại bị rút giải Nhất bởi nhiều sự lình xình http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/Van-hoc/373571/Bai-tho-Trang-nghen-khong-duoc-trao-giai.html của Ban tổ chức và nhất là ông trưởng ban http://lethieunhon.com/read.php/4176.htm
Dạo này các báo cũng đưa tin nhiều về chuyện gái xứ Cần Thơ, Hậu Giang, Tiền Giang, Vĩnh Long ... đi lấy chồng Hàn xẻng, chồng Đài khựa. Cũng bắt đầu có ý kiến của nhiều chị thuộc các hội Phụ nữ tỉnh, huyện này nọ lên tiếng về chuyện lấy chồng xa xứ này, và buồn cười là các chị kêu rằng '' cũng có sự can thiệp của cơ quan chức năng nhưng chưa thỏa đáng ...'' ???
TRĂNG NGHẸN
Hoài Tường Phong
nhưng rồi lại bị rút giải Nhất bởi nhiều sự lình xình http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/Van-hoc/373571/Bai-tho-Trang-nghen-khong-duoc-trao-giai.html của Ban tổ chức và nhất là ông trưởng ban http://lethieunhon.com/read.php/4176.htm
Dạo này các báo cũng đưa tin nhiều về chuyện gái xứ Cần Thơ, Hậu Giang, Tiền Giang, Vĩnh Long ... đi lấy chồng Hàn xẻng, chồng Đài khựa. Cũng bắt đầu có ý kiến của nhiều chị thuộc các hội Phụ nữ tỉnh, huyện này nọ lên tiếng về chuyện lấy chồng xa xứ này, và buồn cười là các chị kêu rằng '' cũng có sự can thiệp của cơ quan chức năng nhưng chưa thỏa đáng ...'' ???
Người ta lấy ai kệ người ta, sao lại can thiệp ???
Nghèo thì lấy chồng giàu để đổi đời, chứ sao lại kêu lên như thế ???
Thay vì can thiệp, sao không can thiệp để người ta bớt nghèo đi, để
cuộc sống người ta tốt lên, để người ta nhìn thấy anh cu hàng xóm tá
điền có ruộng có vườn, có thể dựa cậy mà sống thì khỏi fải mong dựa cậy
mấy chú ngoại bang xa lạ cả về văn hóa và lối sống ???
Vả, mấy ông tá điền cũng giỏi nốc rượu lắm cơ, giờ thấy chị em bỏ
làng bỏ xóm đi xuất chinh thì cũng tá hỏa mà chợt nhận ra, mình vớ vẩn
là ế mịa nó vợ mất. Còn các anh lãnh đạo thì cũng tá hỏa, nỗi tá hỏa của
các anh ko phải là sợ chuyện giống nòi thất thoát, mất cân bằng dân số,
cá là trách nhiệm đấy các anh coi nó nhỏ lắm, mà các anh lo bị dân họ
phản ứng là các anh làm cái mẹ gì mà để dân đói, chị em phụ nữ không
nhìn thấy tương lai ở quê hương, phải đi xếp hàng cho bọn ngoại bang nó
chấm điểm thế ??? Cái đó nó ảnh hưởng đến cái ghế của các anh các chị,
nên chị thì kêu, anh thì hoảng.
Thế nên, có cái giải nhất bài thơ, anh trưởng ban tổ
chức cũng fải lèo lá với tác giả, thô thiển mà mặc cả với tác giả, để
vận động tác giả tự rút lui, không nhận giải để anh vẫn tiếp tục ở cái
ghế văn nghệ tỉnh, vẫn bòn hút bầu sữa ngân sách được, chứ không thì
thằng khác nó lên thay vì cái bài thơ này, có phải hỏng cả xôi lẫn oản
không, mà mô Phật, Phật thì vẫn thế.
Chuyện xảy ra năm ngoái, nhẽ cũng chẳng đăng không post, dưng nó
lại liên can đến chuyện các chị ở Phụ nữ cứ hét toáng lên, nên chẳng
đừng được nên viết chơi vài dòng. Dưới đây là bài thơ được giải nhưng
gây lình xình 1 thời của năm ngoái:TRĂNG NGHẸN
Hoài Tường Phong
Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.
Vùng tản cư hồi này ruộng hoang nhà trống,
Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.
Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai. Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.
Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê. Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.
Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,
Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn. Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân. Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi. Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.
Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.
Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.
Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.
Vùng tản cư hồi này ruộng hoang nhà trống,
Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.
Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai. Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.
Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê. Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.
Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,
Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn. Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân. Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi. Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.
Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.
Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.
làm nghề khác may có cái mà cho vào bụng...
Chứ nghề mài ngòi bút này khó nhằn hè...
Tưởng tượng ra một ngày, muốn làm 1 bài thơ cũng phải trình ý tưởng và phương pháp... lên 1 cơ quan chức năng nào đấy thì chán nhỉ?