Thu đi. Sạch sành sanh hay
chăng chỉ còn là sự rơi rớt đâu đó trên những quãng phố không rõ tên bởi
hương sữa thoảng hoặc. Những chùm sữa đã rụng rơi hết những bông trắng
của những cây nở muộn rồi, làm tưởng như mùa Thu vẫn dài thêm, nhưng
thực thì không phải...
Thực đã là Đông. Mùa của sự ươm mầm qua những khô khẳng của những tàng cây đã rụng hết lá, hay đang rụng lá. Và những se sắt của giá Đông sẽ càng rõ hơn theo hối hả cuộc sống, mà vì mưu sinh, vì lo lắng mà không để ý, mà quên đi mất. Để 1 đêm bừng tiếng gió giật ào qua 1 tàng cây, và lách tách tiếng mưa rỏ giọt xuống thềm nhà qua mái gianh, xuyên vút 1 không gian thẫm màu và bảng lảng màu sương, để nhận ra rằng, cũng thực đã là Đông.
Qua sáng. Nhận thấy sự bàng bạc của ánh dương quang cùng với mưa lạnh thì đã thấy tay cầm thêm áo ấm. Trời đất tuần tự, sự nhận biết thảng hoặc tiết trời với bao những vương vấn, nghĩ suy làm quên đi những vui vui nho nhỏ của sự nhận biết...
Đông cảm
Đông về đã đem đến tàn phai
Của bao sắc Thu những ngày dài
Cánh sữa đã rụng thành rơi rớt
Trắng đầy như xóa trong mắt ai.
Những sáng long lanh nắng phai mơ
Đã dần theo tắt dấu tỏ mờ
Những gió lay phay của hơi sớmĐã lạnh theo tắt màu nắng tơ.
Gió Đông thổi lạnh nơi trời chiều
Mây xám nặng mang màu cô liêu
Ngày lạnh về theo mưa rét đến
Mang thèm nỗi ấm của lòng yêu.
Sớm xám màu mù khắp không gian
Một màu trắng bạc lan như trànĐã khởi từ đêm những tý tách
Thành những thẽ thọt qua mái gianh.
Đông kết hơi Thu ẩm vào lòng
Ai người tựa cửa dõi mắt trông
Những áng xa xôi từ đâu đó
Như từ cao vút của thinh không.
Tiêu Phong bút, 1/12/2011
Đôi khi chững lại là để nhìn về phía trước hay nhìn về phía sau. Mỗi người dường như có sự chiêm nghiệm vào những thời khắc mùa mang đến huynh nhỉ? Đông thật rồi, ấm áp huynh nhé!
Chúc cuối tuần vui em nhé!