Đã là gần cuối tháng 8 âm lịch rồi. Rằm đã
qua. Hương thu đã trải loang qua những không gian, thoang thoảng qua
những vòm lá thấy thấp thoáng trắng, thấp thoáng cái màu từ xanh qua
xanh non và rồi trắng, để tỏa hương của hoa sữa, thứ hoa đặc trưng của
tiết Thu.
Trong những dịu nhẹ của gió, thứ gió hiu mát mà không mang theo, rất khác với sự nồng ẩm bốc lên từ hơi đất của chiều hè, vào những lúc ánh dương dù đã tắt hẳn, nhưng gió vẫn còn nồng và ẩm lắm, bởi sự chưa tan hẳn được của sức nóng từ hơi đất, thì sự cảm nhận về khác biệt của làn nhẹ thổi của hơi Thu vào tiết này, cũng càng rõ hẳn hơn. Hơi gió ấy trong thoảng nhẹ hương Thu của sữa, nhắc nhớ đến cái mát mẻ của 1 không gian vỉa hè, nơi gió không mang vị mặn của biển, nhưng lại cuốn đi những nặng nhẹ của tâm tư, ru như thổi những vướng vít bay ẩn về phía những ánh sáng, những đèn đêm tàu cá hắt thành dải, dập dìu trên mặt sóng lăn tăn thành những vệt lăn không liên tục...
Thu bây giờ, tiết này, đã thật là Thu chưa ??? Có lẽ là chưa. Nhưng lòng người, tâm ý vào những độ này, có thể nào quên vào những lúc mình nặng trĩu, đã được ru nhẹ đi nhiều theo gió, theo sóng và cả tiếng hát của người hát rong, đã trầm mình, thả hồn theo ca từ ấy, giọng hát rong có nhiều nhấn nhá, luyến láy, lấy âm nhả chữ, nhái theo 1 giọng ca mà mình yêu thích...
Trong những dịu nhẹ của gió, thứ gió hiu mát mà không mang theo, rất khác với sự nồng ẩm bốc lên từ hơi đất của chiều hè, vào những lúc ánh dương dù đã tắt hẳn, nhưng gió vẫn còn nồng và ẩm lắm, bởi sự chưa tan hẳn được của sức nóng từ hơi đất, thì sự cảm nhận về khác biệt của làn nhẹ thổi của hơi Thu vào tiết này, cũng càng rõ hẳn hơn. Hơi gió ấy trong thoảng nhẹ hương Thu của sữa, nhắc nhớ đến cái mát mẻ của 1 không gian vỉa hè, nơi gió không mang vị mặn của biển, nhưng lại cuốn đi những nặng nhẹ của tâm tư, ru như thổi những vướng vít bay ẩn về phía những ánh sáng, những đèn đêm tàu cá hắt thành dải, dập dìu trên mặt sóng lăn tăn thành những vệt lăn không liên tục...
Thu bây giờ, tiết này, đã thật là Thu chưa ??? Có lẽ là chưa. Nhưng lòng người, tâm ý vào những độ này, có thể nào quên vào những lúc mình nặng trĩu, đã được ru nhẹ đi nhiều theo gió, theo sóng và cả tiếng hát của người hát rong, đã trầm mình, thả hồn theo ca từ ấy, giọng hát rong có nhiều nhấn nhá, luyến láy, lấy âm nhả chữ, nhái theo 1 giọng ca mà mình yêu thích...
Những khoảnh khắc đó, sự kết hợp của không - thời
gian, của cảnh sắc, của tiếng hát rong, của cả những chia sẻ như sự đồng
hành không giới hạn của người đối ẩm, tất cả, tất cả tạo nên 1 ngưng
đọng để mình quên đi cái thực thể tồn tại đầy trĩu nặng, sự trĩu nặng về
trách nhiệm, về sự nghiệp, về tương lai, về hiện tại, về những điều
không may mắn... Chẳng có gì còn tồn tại trong những thời khắc đó, chỉ
có sự mênh mông của trống trải ý niệm, tạo thành sự nhẹ nhõm của tâm
hồn, để mà nghe, để mà im lặng, để mà cảm nhận...
Ôi, tôi như lạc vào rừng hoang, tôi nghe trong lòng mình thở than.....
Không còn nhớ chính xác cái giọng rong ca đó có hát thế không, nhưng
những ca từ quen thuộc với âm điệu quen thuộc được nhái bởi 1 sự dụng
công có chủ đích, thì gây nên 1 sự ngạc nhiên, 1 sự thích thú. Bạn đối
ẩm đã cho mình 1 không gian thoáng đãng, 1 sự sẻ chia với mong muốn bớt
đi những nặng nề kia, 1 chén rượu, và 1 giọng rong ca nữa, tạo thành 1
thời gian để rũ bỏ những nặng nề, những u uất.... Đã tan biến đi những
hình khối, đã tan biến đi những ám ảnh của những không gian chẳng thể
trở thành hiện hữu, tan biến nốt cả những gì đã thành hình, đã sừng sững
như 1 sự ngạo nghễ là dù nó là máu thịt của anh đấy, thì bây giờ anh đã là cái gì ???
Tan chảy, trôi đi như trong vô thức, chén rượu uống
cũng đưa lên môi trong vô thức, những ấp ủ về hình khối, không gian,
những ước sẽ làm hay ước sẽ được làm cũng không tồn
tại trong những thời khắc đó, chẳng gì hết, quên cả những thất bại...
Chỉ là cười nói và uống. Uống mãi không say, không say cũng chẳng biết
vì sao, hay vì rượu đã bay hơi vào sự trống rỗng tạo ra bởi khoảnh khắc
thời gian đó, chỉ biết con người mình đã nhẹ đi nhiều, đã rỗng đi nhiều bởi sự bất chợt của áp lực không còn tồn tại, để cảm ơn cái thời gian lạc vào rừng hoang đó, và cảm ơn người đã tạo ra thời gian đó.
Cảm giác bay, bay như những ngày đầu tiên, được đưa
vào thực tế những nét bút trên giấy can lụa. Bồng bềnh như cảm giác
chiến thắng, bù đắp cho những đêm chong đèn bên thước T, lần lượt từng
trang giấy hiển hiện lên trên mặt đất, dù đã qua cũng đã mười mấy năm,
cảm xúc lần đầu vẫn cứ vẹn nguyên, đầy trong trắng mà háo hức. Dòng xô
đẩy đầy bất trắc của cuộc đời, của những trò biển lận, cũng đã không xua
đuổi đi, mà đã cuốn trở lại vào thời gian đó, bay trên sự bồng bềnh và
ngập tràn những niềm tin.
Cảm ơn em, người bạn đã cho tôi 1 khoảng thời gian
có ý nghĩa như thế, để trong những khắc Thu đang tới này, khi tôi ngồi
ngẫm nghĩ về 1 khoảng không gian, về những đường nét hình khối, thì cái
ước muốn bay, cái bồng bềnh đến lâng lâng của sáng tạo lại ùa về, rạo
rực những ước muốn đưa những máu thịt kia vào sự thực cuộc
sống. Vẫn còn đó trong tôi, những xúc cảm của thời gian đó, thời gian
đưa những điều tôi tưởng đã lãng quên bởi quá khứ, bởi những thực tế
hiển hiện phũ phàng mà tôi luôn phải đối phó, đã tưởng thành chai đá
trong quan niệm về nghề, về người, và về chữ tình trong cuộc sống.
Mừng em có một người bạn đã gọi trở về được những rung động đầu tiên của niềm hạnh phúc khi cầm bút vẽ tưởng chừng đã bị lấp sau những bộn bề thường nhật...
Chúc em thỉnh thoảng có những thời khắc phiêu như vốn dĩ thường của dân Kiến nhé, cho đời đáng yêu hơn!
Thảo nào sang khuyên em là đời phải say say tỉnh tỉnh mới thú,mà công nhận là thú thiệt đó anh hihi.
Loanh quanh luẩn quẩn với rượu mãi giờ mới nói đến ý chính của bài viết. Thì rằng là mà huynh có không đụng đến việc chính sự trong entry mới nhưng vẫn thấy nó rất chi là thời sự. Một mối liên hệ rất logic từ mùa Hạ khốc liệt tới mùa Thu ôn hoà nhưng lòng người, bất kể mùa nào cũng mang một dấu ấn riêng như một kỷ niệm mà mùa dành tặng. Mong Tiêu huynh thôi hết suy tư, thôi hết nặng trĩu vì sẽ có mùa mới đến rất gần. Mùa xuân!