Chuyện thứ 1:
Anh, một đại gia đất Hà thành, trưởng thành từ nghề xây dựng và giàu có nhờ bất động sản, nổi tiếng giới máu mặt số má về xiền của không những đất kinh kỳ, mà khắp nước biết đến anh, nhất là các doanh nhân của hội DN trẻ
. Câu slogan của Nokia: '' Biến cái không thể thành có thể '' được anh áp dụng và triệt để khai thác vào việc biến những ao, hồ, ruộng, đất từ tài sản công thành tài sản tư hữu. Và anh giàu có, giàu lắm nhờ câu thần chú hô biến ấy. Và đương nhiên là giỏi, không giỏi sao làm được việc ấy. Và giỏi thì tất nhiên là các em muốn theo để nương bóng cây tùng rồi.
Một ngày, anh gọi em đến. Anh bảo, anh định nghỉ rồi nhưng vì thời cuộc nên anh lại ra làm, gây dựng lại cho cái doanh nghiệp sơ khai của anh, vì thế anh cần các The key để cùng anh chiến đấu. Tất nhiên em mừng, doanh nghiệp của em bé tý, công việc của em cũng bé tý, chẳng qua ngày trước em có thiết kế cho anh 1 tòa nhà, mà giờ anh nhớ đến em, anh gọi em về cộng tác, em mừng chẳng để đâu cho hết. Anh bảo: '' Chú bán cty của chú cho anh, anh mua đứt luôn, nếu không cũng mua đến 90% cổ phần, chú vẫn làm Giám đốc, anh làm Chủ tịch. Chú phụ trách mảng thiết kế cho Group, tiền anh trả tươi, chú không phải lo kiếm việc, lo đòi tiền làm gì...'' Vâng, em đồng ý bán, em soạn sẵn HĐ mua bán chuyển nhượng cổ phần, em đưa giá trị mua bán ra, anh chẳng mặc cả gì hết, anh chỉ bảo: Chú dùng tiền bây giờ cũng chẳng làm gì, đằng nào anh em mình cũng cùng chiến đấu, Group sẽ nợ chú khoản mua đó, trả lãi NH hàng tháng, rồi sau góp vào công trình nào đó, coi như góp vốn. Tỷ mấy trăm triệu, em không giàu lên vì có khoản đó mà cũng chẳng nghèo đi, em đồng ý với anh coi như thiện chí sát cánh chung vai đứng bên cây đại thụ là anh, để còn hướng tới tương lai. Duy em chỉ có điều muốn anh ưng thuận, là anh trả trước cho em hơn 200 triệu, để em trả cho các anh em đã có công đóng góp công sức gây dựng cty cùng với em 5 năm, coi như ơn nghĩa trả nhau cho đẹp lòng đẹp mặt.
Anh ok và giao cho cấp dưới nói chuyện với em. Cấp dưới của anh bảo: Khoản CP chuyển nhượng quy giá trị bằng tiền kia coi như vốn góp nhưng ghi nợ của Group, và khoản trả trước hơn 200 triệu được coi như phần vốn góp trả trước. Và không có HĐ ghi nợ gì cả... Em bàng hoàng, em ngơ ngác như con nai vàng đi giữa phố đông Hà Nội. Anh mua thì em bán, anh nói nợ em cũng ok, giờ sao lại thành vốn góp ??? Thế em cũng mang cái vốn em bán đó cho anh để góp tiếp vào cty thì đến bao giờ anh làm được Chủ tịch ??? Tất nhiên là em chẳng hiểu gì về các công cụ, thuật ngữ tài chính mà cấp dưới anh đưa ra với em, chỉ nằng nặc là mua thì bán, nợ thi ghi sổ thôi. Chuyện tạm dừng ở đó.
Anh vẫn gọi em đến tham gia các cuộc họp với Group như tư cách 1 the key chưa có lương, và em vẫn tham gia nhiệt tình, thậm chí còn góp với anh mấy cái thiết kế biệt thự để thể hiện thiện chí. Anh có 1 dự án to lắm, ở nơi miền biển được mệnh danh là Thành phố đáng sống của thế kỷ 21, tất nhiên thuộc khuôn khổ chữ S yêu thương thôi. Anh lại bảo, chú đóng cho anh cái dấu thiết kế phần hạ tầng để giải ngân nhé, chú cứ tính đủ VAT và thuế thu nhập doanh nghiệp, còn phí quản lý cty tính ít thôi, chủ yếu giúp anh. Em về tính toán, không lấy phí quản lý nữa, nhưng phải đủ để trả thuế thu nhập cá nhân, em còn tý đầu vào, tính sát sao ra, thôi lấy anh 14%, coi như giúp anh. Lại 1 lần nữa, cấp dưới của anh bảo: Cao quá, 11 hoặc 12% thôi. 10% VAT em đóng thuế hộ anh, 4% cho thuế thu nhập DN và thuế thu nhập cá nhân người lao động mà cao thì em cũng chịu. 2% của mấy tỷ cũng là mấy chục triệu, em bỏ tiền túi em ra hộ anh sao được, tài sản của anh hàng ngàn tỷ, em chưa động được đến 1 công việc gì với anh ra xu ra tiền, em làm sao bỏ tiền em ra đóng thuế hộ anh ???
Thế là thiện chí của em đành dẹp bỏ. Giấc mơ sát cánh với đại gia trở thành hiu hắt như dầu cạn bấc trong đêm đông. Em vẫn lại là thằng chủ của cái cty bé tý, làm những công việc bé tý và nhìn các đại gia với 1 con mắt cảnh giác hơn trước.
Chuyện thứ 2:
Em đói việc, thiếu tiền và trầm trọng hơn, em lâm vào cảnh nợ nần, giật gấu vá vai. Em gặp anh trong hoàn cảnh thò tay vào túi chỉ thấy khóa xe và cái bật lửa, còn anh thì đang muốn xây cái nhà to lắm. Đại gia miền biển, anh muốn xây cái nhà phải đẹp, nhưng thế nào là Đẹp với anh thì tiêu chí cụ thể nó cũng mơ hồ như chị Hằng trên cung trăng vậy. Anh cho em uống rượu Ballantine 30 và bảo em thử vẽ đi, nếu được thì làm, không được thì thôi. Nhà anh cao đến 8 tầng, có bể bơi trên mái, có vườn trên đấy để chơi, để uống rượu, để thể dục thể thao giải trí lành mạnh. Em hăm hở làm. Em hăm hở suy nghĩ, em đặt tất cả giấc mơ và những trải nghiệm thực tế 17 năm làm việc của em vào công trình của đại gia anh, và hơn cả, em nhìn thấy cơ hội kiếm tiền trang trải cảnh túng bấn nợ nần của em trong đó. Cái phao chấp chới đại gia anh trong 1 tối cuối thu vùng biển, bên chai rượu mà em chỉ biết nó rất đắt tiền nhưng cũng chịu không thể nói giá chính xác, làm em tuy chẳng nghĩ rằng đây là sự to tát, nhưng là cơ hội phải nắm bắt. Cơ hội dù nhỏ còn hơn không, khi mà ví chỉ đựng giấy tờ, túi chỉ để chìa khóa và lơ lửng gánh nặng cơm áo vắt vai nó không đùa với người làm nghề thiết kế bé tý như em.
Em viết 1 bản nhiệm vụ thiết kế, đầy đủ các mục, khoản, chương, điều đi kèm các tiêu chuẩn quy phạm quy định, trình anh phê duyệt. Anh xem và không nói gì, ngắn gọn bảo em thiết kế đi. Rồi ít ngày sau, anh đưa cho em 1 bản thiết kế mang tên 1 cty của 1 KTS cũng 1 thời danh tiếng để so sánh với thiết kế của em. Em nhìn bản thiết kế đó mà nghĩ: Sao ông này lại có thể cho xuất xưởng 1 sản phẩm không hề xứng với danh tiếng như thế được, và em tự tin để hoàn thiện nốt sáng tạo của mình cho anh. Trình bày cho anh xong, trả lời các câu hỏi của anh xong, em lặng người khi nghe anh nói phải sửa đi vì nó xấu. Từ '' xấu '' đó đặt trong hoàn cảnh khác thì âu cũng tùy quan niệm, nhưng đặt giữa 2 bản thiết kế này thì nó như 1 cái búa tạ giáng xuống đầu em. Em im lặng thu bản vẽ, ra về thì anh bảo: Anh cho mày thêm 1 cơ hội nữa nhé, cố gắng làm cho tốt vào. Em về, trĩu nặng suy tư. Em không giỏi, nhưng em có kinh nghiệm, và tác giả cũng như chủ nhiệm của không ít công trình đã và đang mọc lên ở HN, với quy mô hơn nhà của anh nhiều, và em hoang mang. Hoang mang vì em không hiểu định nghĩa của anh về thẩm mỹ, dù sau đó em đã cố nói chuyện với anh rất nhiều mà vẫn không định hình được là anh thích cái gì.
Và em quyết định em sẽ không vẽ nữa. Em nói với nhân viên của mình về yêu cầu công việc và để cho anh em tự sáng tác lấy. 4 mẫu ra đời, em để 1 mẫu ở lại, và chẳng ngần ngại gì nói thẳng với chú em vẽ cái mẫu đấy, là anh mang cái này đi anh xấu hổ lắm, quyết định mang đi 3 mẫu, nhưng anh vẫn không chọn được. Rồi anh bảo em làm cho anh cái hồ sơ xin phép đã, trong lúc đó em vẫn vẽ tiếp các phương án khác nhé. Tất cả các KTS của cty em vào cuộc. Và lần trình diễn này là 5 mẫu nữa, cộng với 1 mẫu lần trước em đã để lại là 6. Thời gian trôi đi, và anh gọi em về gặp. Anh nói anh quyết định chọn cái này: Lại 1 cái búa nữa giáng vào đầu em. Cái anh chọn là cái mẫu em nói nếu em mang đi cho anh xem thì em sẽ xấu hổ lắm !!!
Lúc này thì em làm với anh là vì cơm áo gạo tiền, chứ không còn niềm hứng thú nghề nghiệp hay như 1 sự đứng trước thử thách nữa. Em cho triển khai và gửi anh bản hợp đồng. Anh giục em làm kết cấu đi để anh còn thuê thợ, HĐ để anh xem sau. Em, lại vì muốn chứng tỏ thiện chí, nên cũng chấp nhận, dù em theo đuổi việc của anh đến lúc đưa HĐ đã tròn 6 tháng. Rồi anh lại bảo dừng mặt đứng lại, anh lại chọn cái của bọn đưa anh đầu tiên rồi, bảo em vẽ theo cái đó. Em suy nghĩ, dừng hay tiếp tục ??? Nhưng cơm áo nặng vai đã chiến thắng cái tôi nghề nghiệp. Phải lúc kinh tế hỗn mang, lại thêm sự nặng gánh mệt nhọc áo cơm, em đành chịu nhịn.
Rồi cứ thế đẩy đưa, dù chưa ký HĐ và cũng chưa xác định được với nhau giá trị để ký, tóm lại là chưa có mặc cả con số chốt, nhưng việc em làm cũng không ít, công em bỏ ra cũng chẳng nhỏ, em nói anh tạm ứng đi. Anh vui vẻ đưa em mấy chục triệu. Em có tiền trả lương tháng đó. Và lại tháng nối tháng, anh, sau những ý kiến quân sư của những thằng làm than thổ phỉ, của những anh bạn làm đủ thứ nghề nghiệp và của cả những ông nhân viên luôn chỉ biết vâng lời anh, thì 1 ngày đẹp trời, 1 ông cháu quý tử tình cờ xem được bản thiết kế đầu tiên của em và nói, chú phải chọn cái này chứ sao lại chọn mấy cái dở hơi kia ??? Và ông cháu đó đã thuyết pháp 1 hồi về cái phương án đầu tiên, cái mà anh chẳng ngại ngần gì chê xấu, là tại sao phải chọn nó. Và thế là lại come back. Lúc đó, em nhẩm ra cũng đã đeo đuổi được 9 tháng rồi. Và HĐ vẫn chưa chốt.
Và bây giờ, khi cọc đã ép và móng nhà anh đã xong, đã xong cả tầng hầm rồi thì anh bảo với em là, khoán gọn tiền thiết kế đi hoặc giảm xuống 50%, dù trước đó em đã đưa anh bản HĐ ghi rõ giảm giá 30%, và suất đầu tư tính rất thấp. Em mệt mỏi thật sự. 10 tháng trời với bao công sức và nhiệt tình, thiện chí. Nếu không phải gánh nặng nợ nần áo cơm nó quá lớn, thì chẳng bao giờ em theo đuổi 1 công trình như thế. Em đã nhẫn nhịn hết mức rồi, đủ để anh không coi trọng em và nghề nhiệp của em đúng mức rồi, có lẽ em sẽ giải tán.
Tiền lúc nào cũng quý, nhưng giới hạn của sự biết điều để còn cố gắng sống tiếp cho tử tế, điều đó còn quan trọng hơn. Còn như thế nào là sự tử tế, thì nó phụ thuộc vào tư duy, sự logic cũng như quan niệm sống hay nhân sinh quan của mỗi người.
Anh, một đại gia đất Hà thành, trưởng thành từ nghề xây dựng và giàu có nhờ bất động sản, nổi tiếng giới máu mặt số má về xiền của không những đất kinh kỳ, mà khắp nước biết đến anh, nhất là các doanh nhân của hội DN trẻ
. Câu slogan của Nokia: '' Biến cái không thể thành có thể '' được anh áp dụng và triệt để khai thác vào việc biến những ao, hồ, ruộng, đất từ tài sản công thành tài sản tư hữu. Và anh giàu có, giàu lắm nhờ câu thần chú hô biến ấy. Và đương nhiên là giỏi, không giỏi sao làm được việc ấy. Và giỏi thì tất nhiên là các em muốn theo để nương bóng cây tùng rồi.
Một ngày, anh gọi em đến. Anh bảo, anh định nghỉ rồi nhưng vì thời cuộc nên anh lại ra làm, gây dựng lại cho cái doanh nghiệp sơ khai của anh, vì thế anh cần các The key để cùng anh chiến đấu. Tất nhiên em mừng, doanh nghiệp của em bé tý, công việc của em cũng bé tý, chẳng qua ngày trước em có thiết kế cho anh 1 tòa nhà, mà giờ anh nhớ đến em, anh gọi em về cộng tác, em mừng chẳng để đâu cho hết. Anh bảo: '' Chú bán cty của chú cho anh, anh mua đứt luôn, nếu không cũng mua đến 90% cổ phần, chú vẫn làm Giám đốc, anh làm Chủ tịch. Chú phụ trách mảng thiết kế cho Group, tiền anh trả tươi, chú không phải lo kiếm việc, lo đòi tiền làm gì...'' Vâng, em đồng ý bán, em soạn sẵn HĐ mua bán chuyển nhượng cổ phần, em đưa giá trị mua bán ra, anh chẳng mặc cả gì hết, anh chỉ bảo: Chú dùng tiền bây giờ cũng chẳng làm gì, đằng nào anh em mình cũng cùng chiến đấu, Group sẽ nợ chú khoản mua đó, trả lãi NH hàng tháng, rồi sau góp vào công trình nào đó, coi như góp vốn. Tỷ mấy trăm triệu, em không giàu lên vì có khoản đó mà cũng chẳng nghèo đi, em đồng ý với anh coi như thiện chí sát cánh chung vai đứng bên cây đại thụ là anh, để còn hướng tới tương lai. Duy em chỉ có điều muốn anh ưng thuận, là anh trả trước cho em hơn 200 triệu, để em trả cho các anh em đã có công đóng góp công sức gây dựng cty cùng với em 5 năm, coi như ơn nghĩa trả nhau cho đẹp lòng đẹp mặt.
Anh ok và giao cho cấp dưới nói chuyện với em. Cấp dưới của anh bảo: Khoản CP chuyển nhượng quy giá trị bằng tiền kia coi như vốn góp nhưng ghi nợ của Group, và khoản trả trước hơn 200 triệu được coi như phần vốn góp trả trước. Và không có HĐ ghi nợ gì cả... Em bàng hoàng, em ngơ ngác như con nai vàng đi giữa phố đông Hà Nội. Anh mua thì em bán, anh nói nợ em cũng ok, giờ sao lại thành vốn góp ??? Thế em cũng mang cái vốn em bán đó cho anh để góp tiếp vào cty thì đến bao giờ anh làm được Chủ tịch ??? Tất nhiên là em chẳng hiểu gì về các công cụ, thuật ngữ tài chính mà cấp dưới anh đưa ra với em, chỉ nằng nặc là mua thì bán, nợ thi ghi sổ thôi. Chuyện tạm dừng ở đó.
Anh vẫn gọi em đến tham gia các cuộc họp với Group như tư cách 1 the key chưa có lương, và em vẫn tham gia nhiệt tình, thậm chí còn góp với anh mấy cái thiết kế biệt thự để thể hiện thiện chí. Anh có 1 dự án to lắm, ở nơi miền biển được mệnh danh là Thành phố đáng sống của thế kỷ 21, tất nhiên thuộc khuôn khổ chữ S yêu thương thôi. Anh lại bảo, chú đóng cho anh cái dấu thiết kế phần hạ tầng để giải ngân nhé, chú cứ tính đủ VAT và thuế thu nhập doanh nghiệp, còn phí quản lý cty tính ít thôi, chủ yếu giúp anh. Em về tính toán, không lấy phí quản lý nữa, nhưng phải đủ để trả thuế thu nhập cá nhân, em còn tý đầu vào, tính sát sao ra, thôi lấy anh 14%, coi như giúp anh. Lại 1 lần nữa, cấp dưới của anh bảo: Cao quá, 11 hoặc 12% thôi. 10% VAT em đóng thuế hộ anh, 4% cho thuế thu nhập DN và thuế thu nhập cá nhân người lao động mà cao thì em cũng chịu. 2% của mấy tỷ cũng là mấy chục triệu, em bỏ tiền túi em ra hộ anh sao được, tài sản của anh hàng ngàn tỷ, em chưa động được đến 1 công việc gì với anh ra xu ra tiền, em làm sao bỏ tiền em ra đóng thuế hộ anh ???
Thế là thiện chí của em đành dẹp bỏ. Giấc mơ sát cánh với đại gia trở thành hiu hắt như dầu cạn bấc trong đêm đông. Em vẫn lại là thằng chủ của cái cty bé tý, làm những công việc bé tý và nhìn các đại gia với 1 con mắt cảnh giác hơn trước.
Chuyện thứ 2:
Em đói việc, thiếu tiền và trầm trọng hơn, em lâm vào cảnh nợ nần, giật gấu vá vai. Em gặp anh trong hoàn cảnh thò tay vào túi chỉ thấy khóa xe và cái bật lửa, còn anh thì đang muốn xây cái nhà to lắm. Đại gia miền biển, anh muốn xây cái nhà phải đẹp, nhưng thế nào là Đẹp với anh thì tiêu chí cụ thể nó cũng mơ hồ như chị Hằng trên cung trăng vậy. Anh cho em uống rượu Ballantine 30 và bảo em thử vẽ đi, nếu được thì làm, không được thì thôi. Nhà anh cao đến 8 tầng, có bể bơi trên mái, có vườn trên đấy để chơi, để uống rượu, để thể dục thể thao giải trí lành mạnh. Em hăm hở làm. Em hăm hở suy nghĩ, em đặt tất cả giấc mơ và những trải nghiệm thực tế 17 năm làm việc của em vào công trình của đại gia anh, và hơn cả, em nhìn thấy cơ hội kiếm tiền trang trải cảnh túng bấn nợ nần của em trong đó. Cái phao chấp chới đại gia anh trong 1 tối cuối thu vùng biển, bên chai rượu mà em chỉ biết nó rất đắt tiền nhưng cũng chịu không thể nói giá chính xác, làm em tuy chẳng nghĩ rằng đây là sự to tát, nhưng là cơ hội phải nắm bắt. Cơ hội dù nhỏ còn hơn không, khi mà ví chỉ đựng giấy tờ, túi chỉ để chìa khóa và lơ lửng gánh nặng cơm áo vắt vai nó không đùa với người làm nghề thiết kế bé tý như em.
Em viết 1 bản nhiệm vụ thiết kế, đầy đủ các mục, khoản, chương, điều đi kèm các tiêu chuẩn quy phạm quy định, trình anh phê duyệt. Anh xem và không nói gì, ngắn gọn bảo em thiết kế đi. Rồi ít ngày sau, anh đưa cho em 1 bản thiết kế mang tên 1 cty của 1 KTS cũng 1 thời danh tiếng để so sánh với thiết kế của em. Em nhìn bản thiết kế đó mà nghĩ: Sao ông này lại có thể cho xuất xưởng 1 sản phẩm không hề xứng với danh tiếng như thế được, và em tự tin để hoàn thiện nốt sáng tạo của mình cho anh. Trình bày cho anh xong, trả lời các câu hỏi của anh xong, em lặng người khi nghe anh nói phải sửa đi vì nó xấu. Từ '' xấu '' đó đặt trong hoàn cảnh khác thì âu cũng tùy quan niệm, nhưng đặt giữa 2 bản thiết kế này thì nó như 1 cái búa tạ giáng xuống đầu em. Em im lặng thu bản vẽ, ra về thì anh bảo: Anh cho mày thêm 1 cơ hội nữa nhé, cố gắng làm cho tốt vào. Em về, trĩu nặng suy tư. Em không giỏi, nhưng em có kinh nghiệm, và tác giả cũng như chủ nhiệm của không ít công trình đã và đang mọc lên ở HN, với quy mô hơn nhà của anh nhiều, và em hoang mang. Hoang mang vì em không hiểu định nghĩa của anh về thẩm mỹ, dù sau đó em đã cố nói chuyện với anh rất nhiều mà vẫn không định hình được là anh thích cái gì.
Và em quyết định em sẽ không vẽ nữa. Em nói với nhân viên của mình về yêu cầu công việc và để cho anh em tự sáng tác lấy. 4 mẫu ra đời, em để 1 mẫu ở lại, và chẳng ngần ngại gì nói thẳng với chú em vẽ cái mẫu đấy, là anh mang cái này đi anh xấu hổ lắm, quyết định mang đi 3 mẫu, nhưng anh vẫn không chọn được. Rồi anh bảo em làm cho anh cái hồ sơ xin phép đã, trong lúc đó em vẫn vẽ tiếp các phương án khác nhé. Tất cả các KTS của cty em vào cuộc. Và lần trình diễn này là 5 mẫu nữa, cộng với 1 mẫu lần trước em đã để lại là 6. Thời gian trôi đi, và anh gọi em về gặp. Anh nói anh quyết định chọn cái này: Lại 1 cái búa nữa giáng vào đầu em. Cái anh chọn là cái mẫu em nói nếu em mang đi cho anh xem thì em sẽ xấu hổ lắm !!!
Lúc này thì em làm với anh là vì cơm áo gạo tiền, chứ không còn niềm hứng thú nghề nghiệp hay như 1 sự đứng trước thử thách nữa. Em cho triển khai và gửi anh bản hợp đồng. Anh giục em làm kết cấu đi để anh còn thuê thợ, HĐ để anh xem sau. Em, lại vì muốn chứng tỏ thiện chí, nên cũng chấp nhận, dù em theo đuổi việc của anh đến lúc đưa HĐ đã tròn 6 tháng. Rồi anh lại bảo dừng mặt đứng lại, anh lại chọn cái của bọn đưa anh đầu tiên rồi, bảo em vẽ theo cái đó. Em suy nghĩ, dừng hay tiếp tục ??? Nhưng cơm áo nặng vai đã chiến thắng cái tôi nghề nghiệp. Phải lúc kinh tế hỗn mang, lại thêm sự nặng gánh mệt nhọc áo cơm, em đành chịu nhịn.
Rồi cứ thế đẩy đưa, dù chưa ký HĐ và cũng chưa xác định được với nhau giá trị để ký, tóm lại là chưa có mặc cả con số chốt, nhưng việc em làm cũng không ít, công em bỏ ra cũng chẳng nhỏ, em nói anh tạm ứng đi. Anh vui vẻ đưa em mấy chục triệu. Em có tiền trả lương tháng đó. Và lại tháng nối tháng, anh, sau những ý kiến quân sư của những thằng làm than thổ phỉ, của những anh bạn làm đủ thứ nghề nghiệp và của cả những ông nhân viên luôn chỉ biết vâng lời anh, thì 1 ngày đẹp trời, 1 ông cháu quý tử tình cờ xem được bản thiết kế đầu tiên của em và nói, chú phải chọn cái này chứ sao lại chọn mấy cái dở hơi kia ??? Và ông cháu đó đã thuyết pháp 1 hồi về cái phương án đầu tiên, cái mà anh chẳng ngại ngần gì chê xấu, là tại sao phải chọn nó. Và thế là lại come back. Lúc đó, em nhẩm ra cũng đã đeo đuổi được 9 tháng rồi. Và HĐ vẫn chưa chốt.
Và bây giờ, khi cọc đã ép và móng nhà anh đã xong, đã xong cả tầng hầm rồi thì anh bảo với em là, khoán gọn tiền thiết kế đi hoặc giảm xuống 50%, dù trước đó em đã đưa anh bản HĐ ghi rõ giảm giá 30%, và suất đầu tư tính rất thấp. Em mệt mỏi thật sự. 10 tháng trời với bao công sức và nhiệt tình, thiện chí. Nếu không phải gánh nặng nợ nần áo cơm nó quá lớn, thì chẳng bao giờ em theo đuổi 1 công trình như thế. Em đã nhẫn nhịn hết mức rồi, đủ để anh không coi trọng em và nghề nhiệp của em đúng mức rồi, có lẽ em sẽ giải tán.
Tiền lúc nào cũng quý, nhưng giới hạn của sự biết điều để còn cố gắng sống tiếp cho tử tế, điều đó còn quan trọng hơn. Còn như thế nào là sự tử tế, thì nó phụ thuộc vào tư duy, sự logic cũng như quan niệm sống hay nhân sinh quan của mỗi người.
Jen tin người có chí khí và tài năng như TP sẽ sớm vượt qua được khúc cua thử thách nghiệt ngã này.
Sai thì nhận. Không làm ko nhận. Không biết quỳ. Những người như anh đẹp trong mắt mọi người .... Nhưng thường thua thiệt đủ đường ... Xã hội con buôn lên ngôi mà . Thăm anh !