Hôm qua, khu nhà Tiêu mỗ ở được trưng dụng
Nhà văn hóa làm nơi các anh nghị, chị nghị tương lai đến phát biểu về
chương trình hành động. Tất nhiên Tiêu mỗ không bình về chuyện các anh
các chị nghị viên làm gì,
mà vì vô tình, các cụ ông, cụ bà, cụ trung niên, bác đứng tuổi, anh trí thức, chị chuyên viên tụ họp ngoài sân, bàn tán rôm rả về anh Cù Huy Hà Vũ và GS.Ngô Bảo Châu. Nhẽ mỗ chẳng quan tâm, nhưng vì sự sôi nổi, nên mỗ cũng nán lại dăm phút, trước khi đi đổ vào họng cút rượu gây tê.
Hóa ra, vì có cái bài báo trên báo An ninh thế giới giữa tuần Công an Nhân dân, mục Sự kiện-Bình luận của anh hay chị Quý Thanh nào đó, mỗ biết chết liền, nên mới thành thứ kẹo đưa nước trà cho các công dân ở trên. Các công dân khả kính chỉ vì được đọc cái bài báo đó, mà không đọc cái bài '' Chuyện ghi ở phiên tòa '' của bác Đào Tuấn, tường thuật lại chuyện nhà báo bị cấm mang phương tiện tác nghiệp, máy phá sóng đến điện thoại vệ tinh cũng thành cục nợ, nhà báo nước ngoài được xem không có thông dịch viên... và cả cái này nữa http://hung-viet.org/blog1/2011/04/04/t%C6%B0%E1%BB%9Dng-trinh-tr%E1%BB%B1c-ti%E1%BA%BFp-t%E1%BB%AB-ha-n%E1%BB%99i-v%E1%BB%81-phien-toa-xet-x%E1%BB%AD-ts-cu-huy-ha-vu/
Thế nên lời nói của các công dân khả kính chắc chắn dắt túi cái thẻ Đảng có thâm niên 4 hoặc 5 chục năm, và hoàn toàn xa lạ với thế giới Net, chỉ nhăm nhăm đắp chăn, nghe đài, đọc báo Đảng kia hoàn toàn có thể hiểu được, về sự không đồng tình với GS.Châu. Và mỗ chắc 1 điều luôn, chả cụ nào trong số râu dài tóc cước và các cử tri ít tuổi hơn 1 chút, đã đọc bài '' Về sự sợ hãi '' của Ngô Bảo Châu http://www.baocalitoday.com/index.php?option=com_content&view=article&id=1485:v-s-s-hai&catid=2:vit-nam&Itemid=50 cả.
Nên trưa nay, mỗ lò dò tìm và đọc xem truyền thông lề phải nói gì. Phải nói, sự im lặng rất lâu của truyền thông lề phải về bài viết của Châu, để mà đúng thời điểm trước bầu cử, mới tung ra được 1 chiêu như thế này, thì hoàn toàn là không xứng đáng. Những cái đầu thông tuệ của lý tưởng Macxit hơi bị chủ quan, khi cho rằng chỉ với mấy cái ngôn ngữ của bài báo trên, mà có thể phủ dụ được dân tình chăng ???
Mở đầu, sự kể lể về các anh hùng, và nhất là Hector của thành Troy, như là dẫn chứng. Châu vốn không muốn so sánh và áp đặt rằng anh Vũ là 1 người anh hùng, mà Châu chỉ muốn nói hành động của anh Vũ '' là không tầm thường ''. Người có hành động không tầm thường đâu nhất thiết là anh hùng, và sự đề cập đến các anh hùng của lịch sử thế giới kia, cũng chỉ hàm ý về sự '' không tầm thường '' mà thôi. Nhưng tác giả bài báo lại cố ý nhòe người đọc bằng câu chữ của áp đặt, rằng Châu ca ngợi anh Vũ là người hùng. Sự lộn xộn của ý đồ áp đặt đã bắt đầu.
Bản chất của hành động, đó mới là cái Châu muốn đề cập, chứ sự so sánh, thì từ xưa tới giờ đã luôn là sự khập khiễng rồi. Nói tới hành động của anh Vũ, thì việc tự ứng cử năm xưa, chẳng qua chỉ là 1 tiếng nói với xã hội rằng, đó là quyền công dân đã được Hiến pháp bảo hộ, chứ anh Vũ cũng không có tham vọng làm Thượng thư. Sự chỉ trích các đơn kiện của anh Vũ như là 1 thứ đánh bóng tên tuổi của tác giả, thể hiện thêm cái luận điểm áp đặt anh hùng tính của chủ đề hướng dẫn dư luận. Tầm vóc gì ??? Sự nhão nhoẹt của người cầm bút được chỉ đạo bởi cái đầu của kẻ khác thì sẽ luôn luôn hành động như những con cừu mà thôi.
Cái cách mà người ta chuẩn bị cho phiên tòa với dẹp đường cấm chợ, cấm tụ tập theo dõi dù là phiên xử công khai, với cảnh sát dăng hàng và xe có máy phá sóng, với mấy cái xe bus sẵn sàng chở bà con đi dã ngoại 1 chuyến nếu không chịu giải tán, và sự không cho phép mang các phương tiện tác nghiệp của báo chí vào tòa án, và cả cái cách mà người ta xử án nữa, là xử mà không chịu trưng ra bằng chứng khép tội..., tất cả, tất cả những điều đó đã biến anh Vũ thành người hùng, chứ ko phải phép ẩn dụ nội hàm của Ngô Bảo Châu.
Cũng vì cái mục đích là khép cho Châu cái tội phong anh hùng cho anh Vũ, nên luận điểm bài báo cũng gán ghép nốt cái động cơ của anh Vũ là vì muốn làm chính trị, và bị ai đó giật dây. Cái sự buồn cười vì cái coi thường tri thức độc giả này, đáng phải đét cho tác giả nhiều dây lưng vào mông. Tài liệu nào nói rằng anh Vũ hành động vì chính trị, hay vì cái vụ ứng cử năm xưa nên được mặc định giá trị làm chính trị ở đây ??? Và tài liệu nào nói rằng sau lưng anh Vũ có thế lực nào đó hay ai đó giật dây ??? Không có. Anh Vũ làm tất cả những điều đó 1 mình và công khai. Dự án Đồi Vọng Cảnh ở Huế, nếu ko có sự quyết liệt 1 thời của anh Vũ, thì chắc chắn cái không gian đẹp và thơ mộng kia của Huế, đã biến thành khu khách sạn với Resort 5 sao từ tám hoánh, và giá trị thương mại của dự án đó không bao giờ có thể bù đắp cho giá trị môi trường, môi sinh bị tàn phá http://vnn.vietnamnet.vn/vanhoa/vandekhac/2005/05/436589/.
Mỗ cũng như Châu, chẳng fải kẻ đặc biệt hâm mộ gì anh Vũ, nhưng mỗ tôn trọng hành động của anh Vũ, và mỗ cho đó là sự dũng cảm. Tác giả bài báo, cũng bằng sự ẩn ý đầy cố tình, và cũng dùng '' sự lấp lánh của ngôn từ '' (chữ trong bài báo) để hàm ý rằng, Châu làm toán cứ làm toán, đừng có nhảy sang lĩnh vực khác, đừng cố biến mình thành biểu tượng trí tuệ mọi mặt cho giới trẻ. Cái ẩn ý này, cũng phô phang như cái cách mà tác giả moi móc chuyện riêng nhà anh Vũ kiện nhau ra. Kiện à, những chuyện kiện tụng kiểu đó, tranh chấp kiểu đó ở VN, nhiều như quân Nguyên.
Và cuối cùng, tác giả trích dẫn câu ngạn ngữ cổ “Nếu Thượng đế muốn hủy hoại ai đó, thì trước hết, ngài sẽ biến người ấy thành một vị thần”. Đọc đến cái này, mỗ thú thật là lăn ra cười.
Ở VN, ai là người đi đến đâu được thờ ở đó ??? Ai là người chỉ đặt chân ngồi nghỉ trên quãng kinh lý, là sau đó chỗ đó được dựng bia, dựng nhà tưởng niệm với câu ''... nơi đây Người đã dừng chân...'' ??? Ai là người có ảnh thờ ở rất nhiều các chùa chiền ??? Và đặc biệt, ai là người được Toàn Chân phái fát động phong trào học tập và làm theo...??? Câu trích dẫn cuối của tác giả được mỗ hiểu là cực kỳ xuẩn ngốc. Một sự trích dẫn mà không thấu hiểu hết các lẽ đời, các lẽ suy của tư duy người đọc.
Mỗ hoàn toàn không có ý đụng đến vĩ nhân của dân tộc, nhưng sự ngu xuẩn của trích dẫn như trên của khuôn khổ bài báo, nói lên cái tầm tư duy của người làm công tác định hướng dư luận, cái tầm tư duy của loại chỉ biết dùng Viagra để cho đỡ ướt dép.
P/s: Vừa post bài này xong, lại gặp ngay bài này của bọ Lập, cũng viết về bài báo đó, đem ngay về hầu các bác: http://quechoa.info/2011/05/11/ve-su-cai-ngang-va-ly-diem/#more-11159
mà vì vô tình, các cụ ông, cụ bà, cụ trung niên, bác đứng tuổi, anh trí thức, chị chuyên viên tụ họp ngoài sân, bàn tán rôm rả về anh Cù Huy Hà Vũ và GS.Ngô Bảo Châu. Nhẽ mỗ chẳng quan tâm, nhưng vì sự sôi nổi, nên mỗ cũng nán lại dăm phút, trước khi đi đổ vào họng cút rượu gây tê.
Hóa ra, vì có cái bài báo trên báo An ninh thế giới giữa tuần Công an Nhân dân, mục Sự kiện-Bình luận của anh hay chị Quý Thanh nào đó, mỗ biết chết liền, nên mới thành thứ kẹo đưa nước trà cho các công dân ở trên. Các công dân khả kính chỉ vì được đọc cái bài báo đó, mà không đọc cái bài '' Chuyện ghi ở phiên tòa '' của bác Đào Tuấn, tường thuật lại chuyện nhà báo bị cấm mang phương tiện tác nghiệp, máy phá sóng đến điện thoại vệ tinh cũng thành cục nợ, nhà báo nước ngoài được xem không có thông dịch viên... và cả cái này nữa http://hung-viet.org/blog1/2011/04/04/t%C6%B0%E1%BB%9Dng-trinh-tr%E1%BB%B1c-ti%E1%BA%BFp-t%E1%BB%AB-ha-n%E1%BB%99i-v%E1%BB%81-phien-toa-xet-x%E1%BB%AD-ts-cu-huy-ha-vu/
Thế nên lời nói của các công dân khả kính chắc chắn dắt túi cái thẻ Đảng có thâm niên 4 hoặc 5 chục năm, và hoàn toàn xa lạ với thế giới Net, chỉ nhăm nhăm đắp chăn, nghe đài, đọc báo Đảng kia hoàn toàn có thể hiểu được, về sự không đồng tình với GS.Châu. Và mỗ chắc 1 điều luôn, chả cụ nào trong số râu dài tóc cước và các cử tri ít tuổi hơn 1 chút, đã đọc bài '' Về sự sợ hãi '' của Ngô Bảo Châu http://www.baocalitoday.com/index.php?option=com_content&view=article&id=1485:v-s-s-hai&catid=2:vit-nam&Itemid=50 cả.
Nên trưa nay, mỗ lò dò tìm và đọc xem truyền thông lề phải nói gì. Phải nói, sự im lặng rất lâu của truyền thông lề phải về bài viết của Châu, để mà đúng thời điểm trước bầu cử, mới tung ra được 1 chiêu như thế này, thì hoàn toàn là không xứng đáng. Những cái đầu thông tuệ của lý tưởng Macxit hơi bị chủ quan, khi cho rằng chỉ với mấy cái ngôn ngữ của bài báo trên, mà có thể phủ dụ được dân tình chăng ???
Mở đầu, sự kể lể về các anh hùng, và nhất là Hector của thành Troy, như là dẫn chứng. Châu vốn không muốn so sánh và áp đặt rằng anh Vũ là 1 người anh hùng, mà Châu chỉ muốn nói hành động của anh Vũ '' là không tầm thường ''. Người có hành động không tầm thường đâu nhất thiết là anh hùng, và sự đề cập đến các anh hùng của lịch sử thế giới kia, cũng chỉ hàm ý về sự '' không tầm thường '' mà thôi. Nhưng tác giả bài báo lại cố ý nhòe người đọc bằng câu chữ của áp đặt, rằng Châu ca ngợi anh Vũ là người hùng. Sự lộn xộn của ý đồ áp đặt đã bắt đầu.
Bản chất của hành động, đó mới là cái Châu muốn đề cập, chứ sự so sánh, thì từ xưa tới giờ đã luôn là sự khập khiễng rồi. Nói tới hành động của anh Vũ, thì việc tự ứng cử năm xưa, chẳng qua chỉ là 1 tiếng nói với xã hội rằng, đó là quyền công dân đã được Hiến pháp bảo hộ, chứ anh Vũ cũng không có tham vọng làm Thượng thư. Sự chỉ trích các đơn kiện của anh Vũ như là 1 thứ đánh bóng tên tuổi của tác giả, thể hiện thêm cái luận điểm áp đặt anh hùng tính của chủ đề hướng dẫn dư luận. Tầm vóc gì ??? Sự nhão nhoẹt của người cầm bút được chỉ đạo bởi cái đầu của kẻ khác thì sẽ luôn luôn hành động như những con cừu mà thôi.
Cái cách mà người ta chuẩn bị cho phiên tòa với dẹp đường cấm chợ, cấm tụ tập theo dõi dù là phiên xử công khai, với cảnh sát dăng hàng và xe có máy phá sóng, với mấy cái xe bus sẵn sàng chở bà con đi dã ngoại 1 chuyến nếu không chịu giải tán, và sự không cho phép mang các phương tiện tác nghiệp của báo chí vào tòa án, và cả cái cách mà người ta xử án nữa, là xử mà không chịu trưng ra bằng chứng khép tội..., tất cả, tất cả những điều đó đã biến anh Vũ thành người hùng, chứ ko phải phép ẩn dụ nội hàm của Ngô Bảo Châu.
Cũng vì cái mục đích là khép cho Châu cái tội phong anh hùng cho anh Vũ, nên luận điểm bài báo cũng gán ghép nốt cái động cơ của anh Vũ là vì muốn làm chính trị, và bị ai đó giật dây. Cái sự buồn cười vì cái coi thường tri thức độc giả này, đáng phải đét cho tác giả nhiều dây lưng vào mông. Tài liệu nào nói rằng anh Vũ hành động vì chính trị, hay vì cái vụ ứng cử năm xưa nên được mặc định giá trị làm chính trị ở đây ??? Và tài liệu nào nói rằng sau lưng anh Vũ có thế lực nào đó hay ai đó giật dây ??? Không có. Anh Vũ làm tất cả những điều đó 1 mình và công khai. Dự án Đồi Vọng Cảnh ở Huế, nếu ko có sự quyết liệt 1 thời của anh Vũ, thì chắc chắn cái không gian đẹp và thơ mộng kia của Huế, đã biến thành khu khách sạn với Resort 5 sao từ tám hoánh, và giá trị thương mại của dự án đó không bao giờ có thể bù đắp cho giá trị môi trường, môi sinh bị tàn phá http://vnn.vietnamnet.vn/vanhoa/vandekhac/2005/05/436589/.
Mỗ cũng như Châu, chẳng fải kẻ đặc biệt hâm mộ gì anh Vũ, nhưng mỗ tôn trọng hành động của anh Vũ, và mỗ cho đó là sự dũng cảm. Tác giả bài báo, cũng bằng sự ẩn ý đầy cố tình, và cũng dùng '' sự lấp lánh của ngôn từ '' (chữ trong bài báo) để hàm ý rằng, Châu làm toán cứ làm toán, đừng có nhảy sang lĩnh vực khác, đừng cố biến mình thành biểu tượng trí tuệ mọi mặt cho giới trẻ. Cái ẩn ý này, cũng phô phang như cái cách mà tác giả moi móc chuyện riêng nhà anh Vũ kiện nhau ra. Kiện à, những chuyện kiện tụng kiểu đó, tranh chấp kiểu đó ở VN, nhiều như quân Nguyên.
Và cuối cùng, tác giả trích dẫn câu ngạn ngữ cổ “Nếu Thượng đế muốn hủy hoại ai đó, thì trước hết, ngài sẽ biến người ấy thành một vị thần”. Đọc đến cái này, mỗ thú thật là lăn ra cười.
Ở VN, ai là người đi đến đâu được thờ ở đó ??? Ai là người chỉ đặt chân ngồi nghỉ trên quãng kinh lý, là sau đó chỗ đó được dựng bia, dựng nhà tưởng niệm với câu ''... nơi đây Người đã dừng chân...'' ??? Ai là người có ảnh thờ ở rất nhiều các chùa chiền ??? Và đặc biệt, ai là người được Toàn Chân phái fát động phong trào học tập và làm theo...??? Câu trích dẫn cuối của tác giả được mỗ hiểu là cực kỳ xuẩn ngốc. Một sự trích dẫn mà không thấu hiểu hết các lẽ đời, các lẽ suy của tư duy người đọc.
Mỗ hoàn toàn không có ý đụng đến vĩ nhân của dân tộc, nhưng sự ngu xuẩn của trích dẫn như trên của khuôn khổ bài báo, nói lên cái tầm tư duy của người làm công tác định hướng dư luận, cái tầm tư duy của loại chỉ biết dùng Viagra để cho đỡ ướt dép.
P/s: Vừa post bài này xong, lại gặp ngay bài này của bọ Lập, cũng viết về bài báo đó, đem ngay về hầu các bác: http://quechoa.info/2011/05/11/ve-su-cai-ngang-va-ly-diem/#more-11159
Các cụ đã dạy thế mà TP nhỉ .
Chúc em ngày lành, tháng tốt , năm thành đạt !