Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Tản mạn xung quanh.


     1. Gần nhà có một quán phở. Khách đông. Có một ông già chừng 65 tuổi, hình như bộ đội hưu trí bởi luôn đóng cái áo quân phục xanh, cái quần kaki sẫm, đôi tất quân trang. Sáng nào cũng ăn hai bát phở, uống một chén rượu. Ăn rất nhanh. Chén rượu chỉ dùng với bát đầu tiên.


    Lại có hai ông khách khác, sáng nào cũng thủ sẵn một chai rượu nửa lít. Bát phở nguội ngắt, chén vẫn nâng lên đặt xuống. Có lẽ với cả ông già hai bát phở và hai ông khách nửa lít, đó là cái thú đời. Cái thú đời bên chén rượu sáng.

    Tự biết, mình chả bao giờ có thể ăn được hai bát phở vào buổi sáng, nhưng cái thú để nhâm nhi một chén rượu khi chào ngày mới, với chả có bộn bề suy tính, không phải vân vi với cơm áo gạo tiền thường nhật, để mà thoải mái ăn một bát phở, uống một chén rượu như vậy, có đến khi nào???

    2. Mọi khi, vẫn đỗ xe chỗ ngã ba đầu phố để ăn quà sáng. Nhưng vài tháng gần đây, có mấy chú tuần đinh của phường ra đứng, nhắc nhở không được đỗ. Trẻ lắm, đeo kính cận. Cũng cao to nữa, nhưng lại mặc bộ đồng phục không vừa vặn vì cái áo lại quá dài và rộng. '' Chú ơi, chú đừng đỗ ở đây, tý sếp cháu đi tuần thấy xe chú lại mắng cháu!''

    Oh, tuổi trẻ đây sao? Tuổi đôi mươi ra đứng đường kiểu dẹp chợ đây sao? Tự dưng thấy buồn. Khi mình bằng tuổi nó, đã xông pha nhiệt huyết bồng bột lắm, chứ không thể cam chịu thế. Lại nhớ báo chí, truyền thông nói về độ tuổi vàng của dân số VN, tức là độ tuổi của hừng hực lao động và cống hiến xã hội, lại thấy chênh vênh. Phường nào chả có một đội tuần đinh như vậy, toàn ông thất nghiệp không nghề ngỗng cho tử tế, tuổi vàng đấy, và cũng được trả lương chứ. Lương từ ngân sách, từ thuế dân.

    Có lẽ là ếch ngồi đáy giếng, nhưng lẩn thẩn nghĩ, có lẽ chỉ có VN mới có kiểu mô hình xã hội thế này. Một lực lượng trợ giúp chính quyền không chính quy, chả cần bằng cấp, kiểu mặt trận toàn dân. Mông lung.....

    3. Cậu nhân viên cũ gọi điện: '' Anh vẽ giúp em cái mặt bằng nhà đứa bạn, có hơn 40m2 thôi nhưng em lâu quá không làm, chia mặt bằng thấy lúng túng quá...'' Ừ thì giúp. Vẽ cho đỡ ngứa nghề, cho nó có nét khai Xuân. '' Anh ơi, mặt bằng nó thích lắm, nó lại nhờ anh vẽ giúp cho nó cái phối cảnh, nó nói nó trả chi phí anh ạ...''

    Chả biết có phải nó nhờ cho bạn nó thật hay không, nhưng đưa 3 triệu thì cứ cầm. Lại nghĩ, còn hơn khối lần vẽ bét nhè concept, màu mè 3D bày ra đầy bàn, chả có đồng nào. Hai tờ giấy A3 mặt bằng, một tờ phối cảnh 2 góc, lại vẽ tay, nghĩ: Mỗi tờ 1 triệu, buôn gì cho lại...

    Bỏ qua cái hơn hai chục năm hành nghề đi, bỏ qua cái kinh nghiệm tích lũy và chất xám đi cho đỡ nhọc cái thương nghề thương thân... Ngẫm nghĩ về lao động là vinh quang!!!

    4. Sân tập tối, râm ran bàn tán nổ bom Văn Phú - Hà Đông. Cậu học trò thạo tin, kể: '' Nó lính công binh, đã từng cưa mấy lần bom rồi anh ạ. Nó cưa để lấy thuốc. Không phải nó không biết đấy là bom đâu...'' Rùng mình. Có cái chết hóa thành chết thử... Nhưng cái chết này, khi biết như thế, phải gọi nó là tội ác.

    Chả lẽ lại quy trách nhiệm cho chính quyền về những cái chết này khi không quản lý được đồng nát sắt vụn??? Chả lẽ lại tự bảo vệ bản thân mỗi khi đi qua những hàng sắt vụn đồng nát bằng cách tránh cho xa hay quay đầu xe???

    Bảo vệ bản thân hay là kỹ năng sống cần được nâng cao hơn để gãy chân không để 9 ngày mới được mổ, đi xe qua cầu thì tránh lúc xà lan cũng đang dưới sông như cầu Gềnh trong phương Nam nắng gió, hay là qua Phủ Lý - Hà Nam ăn bát mỳ úp hỏi giá rồi thì cứ trả tiền trước rồi hãy ăn???

    5. Lại nghĩ về kỹ năng sinh tồn. Fb là biểu hiện tiên tiến của sự sẻ chia, lan truyền thông tin và tin tức. Nhưng cũng dễ bộc lộ bản thân. Tính public có thể nói là áp đảo so với các mạng xã hội khác.

    Chợt nhớ có cô bạn học cùng cấp 3, giỏi văn lắm. Nhưng các bạn lại bảo bạn không chơi fb, vì bạn làm ở Thông tấn xã, ngại va chạm, sợ này kia... Sao không nghĩ rằng, bạn đơn giản là không thích? Sao không nghĩ rằng, bạn đơn giản là vì cuộc sống của bạn không cần nhu cầu đó? Hoặc giả, chỉ đơn giản là kỹ năng sống của bạn, việc bảo vệ sự riêng tư, bảo vệ bản thân được đặt lên hàng đầu???

    Những chuyện xung quanh, đối chiếu với tự thân thôi, trong một khắc thời nào đó, để tự thấy mình còn thiếu gì, mình vẫn cần những điều gì, hài lòng với cái gì và phải tiếp tục như thế nào...

6 nhận xét: