Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Rượu mừng.


     Dễ có đến năm năm rồi, tôi mới lại uống Ballantines 30 năm.


    Phải, 5 năm. Lần trước, là đại gia miền biển khi nhờ thiết kế nhà cho uống. Là hàng xách tay mua ở duty free sân bay. Hồi đó nhớ đại gia bảo, 800 Obama một lọ. Mỗi người được xách hai lọ. Đại gia nhờ mấy người xách hộ, được ba cặp mang về.

    Lần này là bạn. Bọn tôi bốn thằng chơi với nhau, thoắt cái cũng đã mười mấy năm. Ba kiến trúc sư, một kỹ sư kết cấu.

    Ba kiếm chác xu có xuất thân cùng một cty. Bây giờ còn mỗi tôi trụ lại làm nghề. Hai thằng kia, một thằng ý thức tốt nhất về kiếm sống, sớm bỏ nghề đi học thạc sỹ, nhảy vào một trường dạy học hai năm rồi nhảy về Sở, bây giờ là Phó giám đốc Ban quản lý.

    Thằng thứ hai, ý thức kém hơn, năm năm trước rời bỏ nghề. Khi tôi đi khỏi cty cũ năm 2007 để ra thành lập doanh nghiệp riêng, chính nó đã mất rất nhiều rượu để thuyết phục tôi ở lại cùng nó. Chỉ thiếu nước nó xin tôi thôi. Khi tôi đi được một năm thì nó mua ô tô và năm sau nữa thì nó mua nhà. Đương nhiên, không phải tiền từ thiết kế phí. Nó trúng mánh mấy vụ chỉ trỏ cho người ta mua nhà, hai cái chỉ trỏ nó mua được cái xe sáu trăm củ.

    Nó bây giờ là Phó giám đốc Ban Quản lý dự án một Tổng cty tiếng tăm, đang chiến đấu lên trưởng. Vì hiện tại, cái ban nó phụ trách không có trưởng. Nó kiêm nhiệm. Chai Ballatines 30 year là của nó.

    Tôi, con bò ương bướng chỉ biết nhai lại cái nghề nghiệp bút thước, tỏ ra rõ ràng là thằng kém ý thức thời cuộc nhất, vẫn cày bừa trên cánh đồng hạn của thời mạt bất động sản.

    Thằng thứ tư, kỹ sư kết cấu. Đủ các loại bằng cấp. Mười năm trước đã học trường Đỏ, có lý luận chính trị cao cấp khi mới ngoài ba mươi. Nó là lý do cho cuộc rượu mừng này. Nó lên Phó giám đốc Sở.

    Trong những lúc bình thời, bọn tôi vẫn thỉnh thoảng gặp nhau uống rượu. Tranh nhau trả tiền. Càng làm quan, mấy thằng bạn tôi càng khôn. Chúng nó muốn gửi cái thông điệp cho những thằng bạn doanh nghiệp - chúng tôi, là không phải ai mời ai. 

    Tôi mang theo một chai vang chat để trong tủ đã lâu. Không biết ai tặng. Loại vang 14,5 độ. Dùng để súc miệng trước khi uống cái chai có giá quy ra ông Cụ cũng cỡ xêm xêm hai chục củ.

    Đông đủ rượu tứ. Nâng ly mừng nhau. Bốn thằng bằng tuổi. Vẫn bi bô bằng hữu. Tôi nói một câu, đại ý bây giờ, tôi lận đận nhất bọn. Ba thằng kia nhao nhao kiểu không phải thế, không được nghĩ như vậy. Tôi cười khằng khặc, bảo: Các ông kiếm thêm việc cho tôi đi, các ông phải thấy xấu hổ khi chơi với bạn nghèo chứ???

    Cả bốn thằng cười rũ rượi như bị ma làm. Chúng nó tranh nhau thuyết pháp, tất nhiên nhường nhau chứ không nhảy vào mồm nhau để bình phẩm câu nói của tôi.

    Chai vang hết. Chai Ballantines hết. Chục chai bia rỗng không. Tôi chả nhớ cuộc rượu những thằng nào nói cái gì nữa. Nhớ làm gì. Uống như thế mới vui. Có phải tiếp khách đâu mà giữ ý giữ kẽ, cẩn thận từng câu nói và đón ý đón tứ. Chém thả giàn những giời ơi đất hỡi. Để rồi mai, thằng phó giám đốc Sở lại chỉn chu quan chức, thằng phó giám đốc Ban QLDA lại họp hành công việc của Sở, thằng thi đấu trưởng ban lại lao vào cuộc chinh chiến của nó, và tôi, tôi lại vơ vẩn mây giời và nhớ về cái thời hoàng kim của nghề nghiệp.

--------------------

    Đã có thời, nghề tư vấn thiết kế không nghèo. Người ta bán được một căn hộ là đủ trả tiền cho đơn vị tư vấn. Dân tình đổ xô lướt sóng. Tranh nhau đặt cọc những căn hộ, những căn nhà trên giấy. Chủ đầu tư giục thiết kế như giục tà.

    Đi xin việc cũng dễ. Có khi quen biết, chỉ alo là cho việc ngay. Và thằng tư vấn nào mà rành rẽ thủ tục, các cửa các sở ngành đến đâu cũng quen cũng biết cũng dễ nói chuyện thì càng được ưu ái, fit back là chuyện nhỏ, có nhiều khi chỉ cần nhanh thì cái fit back kia đã không nói đến, còn cần thêm bao nhiêu cứ bảo anh nữa ấy. Miễn là trôi việc càng nhanh càng tốt.

    Cả xã hội nháo nhào với đất với nhà, với đầu tư và đầu cơ lướt sóng. Cả một xứ Đoài cũng không thoát khỏi số phận sáp nhập vào Hà Nội trong cơn cuồng tiền của bất động sản. Khi đó, dẫu có biết rằng, cái sự giàu có của bất động sản là cái giàu có ăn xổi, thì cũng biết làm sao. Cứ có nhiều việc là có thêm tiền. Có nói với nhau rằng xã hội văn minh là xã hội kinh tế tri thức, thì vớ vẩn thằng bên cạnh nó lại phỉ nhổ cho mà rằng là mày bị điên à???

-------------------

    Đưa thằng bạn về. Nó say ngất ngây và dọc đường về, nó líu lo những câu liền mạch ký ly cô lô tiếng Anh pha lẫn thứ tiếng nào đó. Tôi thì cứ đáp yes, yes... như thể tôi đang đối thoại với một thằng ngoại bang nào đó vậy. Thấy nó đáng yêu vô cùng.

    Cái thằng, khi cùng chung vai sát cánh với tôi ở cty cũ, nó đơn giản và chả có chí hướng gì cả. Nó bảo, tôi dek cần giầu và cũng không muốn làm giàu. Việc đến tay thì nó làm. Việc khó thì nó báo cáo lãnh đạo giao cho bộ phận của tôi, nó không nhận. Họp cty, những việc lớn mà rõ ràng thiết kế phí không nhỏ, đương nhiên tỷ lệ khoán cao, nó cũng rất tự nhiên không hề bon chen, phát biểu để tôi làm. Như thể không làm nó trút được gánh nặng vậy. Nó hồi đó, đã đáng yêu một cách rất ngạc nhiên.

    Khi tôi có gửi đơn xin nghỉ, nó bày những cuộc rượu sẵn sàng chỉ có hai thằng, cố thuyết phục tôi ở lại. Tôi ra đi vì tôi muốn làm thiết kế chứ không làm đầu tư, bởi tôi không có tiền và cũng chả có tố chất làm tài chính, nhưng cty lại có hướng đó, không theo đuổi hướng tư vấn nữa nên tôi rút thôi. Nó, đương nhiên phải nhận bàn giao những công việc do tôi để lại.

    Bây giờ, nó vẫn đáng yêu như xưa. Nó chưa và sẽ không bao giờ là thằng bon chen cả. Kể cả khi nó kể với tôi, vị trí trưởng đang trống và tôi bảo nó thi đấu đi, nó cũng chả nói gì, chỉ nói nó cứ phụ trách, có thể Tổng cty sẽ cử một thằng nào đó về, loại cũng thi đấu hay loại luân chuyển, loại ngồi tạm để nhảy đến một vị trí nào đó thì tùy. Nếu giao thì nó nhận. Cũng là cái sự đáng yêu của một lối sống, lối tư duy.

    Nó say, nó ky ly cô lô những cái gì đó sau lưng tôi, và tôi thì phải giữ tay nó vòng ra trước bụng mình như nhắc nó ngồi cẩn thận. Một thằng bạn đáng yêu nhất trong những thằng ngồi uống rượu mừng. Dẫu sao, một buổi tối như vậy cũng làm nhẹ nhõm bớt đi những nặng nhọc nào đó vẫn thường ngày mang vác.

    Để ngày mai, tôi, một con bò ương bướng chỉ biết nhai lại cái nghề nghiệp bút thước, lại vẫn cặm cụi cày bừa trên cánh đồng khô hạn của thời mạt bất động sản.

3 nhận xét:

  1. Tem vàng nhà Ca !
    Đọc rồi ngồi hình dung bốn gã đàn ông, rũ hết mấy cái chức ngoài bàn nhậu, ngồi lại với bạn mình. Hình ảnh đẹp . Dù câu chuyện trên bàn nhậu nó cay cay buồn buồn thế nào ấy. Hay tại cách Ca viết ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cmt của em, hoàn toàn chính xác.

      Thực ra, nó buồn buồn thôi em. Ẩn sau một chức quan, đồng nghĩa với việc nào đó mà với xã hội này, nó là chuyện thường ngày ở huyện. Và chơi với nhau, chức tước gì cũng thế, bọn anh cố để không mang cái tiếng lợi dụng lẫn nhau. Hào sảng nhưng cũng đồng nghĩa với thận trọng.

      Bạn bè là cái thứ không mua được bằng tiền, nhưng nếu không có tiền để mà thỉnh thoảng bù khú với nhau, để mà trả nghĩa nợ miệng cho nhau, thì nó cũng dở hơi cám hấp lắm :))

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa