Thoáng cái đã hết nửa năm.
Chu kỳ thời gian như 1 vòng xoay không đổi và tuần tự như tiến, chẳng
vội vã, không hư hao, tròn đầy theo từng khoảnh khắc tiếp nối thành vòng
tuần hoàn. Liên miên và bất tận.
Tạo thành cái tưởng nắm bắt được nhưng
thực lại trôi vào hư vô theo ảo ảnh, chẳng thể cầm nắm như cấu tạo vật
chất, mà phù du trôi nổi tạo thành miền ký ức. Ký ức, liệu có tồn tại
được như 1 dạng vật chất không ???
Con người ta sống trong cuộc sống với đầy đủ sự tròn
đầy của thời gian và hưởng đủ sự méo mó của vật chất va đập qua đời
sống xã hội. Đôi khi là sự vô nghĩa khi cứ lao theo cái đà cuốn xoáy đó
mà chẳng hề tĩnh tâm dừng lại dù chỉ 1 thoáng, để nghĩ rằng, mình đang
làm gì đây ??? Áp lực cuộc sống, điều đó có đầy đủ ý nghĩa để giải thích
sự chẳng dừng lại. Quăng thân gió bụi là 1 cụm từ lớn lao và đôi khi là
lãng mạn hóa sự va đập của bản thể với đời sống, nhưng lẽ thì lại là sự
thật, là căn nguyên bản chất.....
Để khi tạm dừng, tạm dừng vì nhiều lý do, vì sự chạm
đáy chẳng hạn, để con người ta nhận ra nhiều thứ đã bỏ lọt, đã thiếu
sót trong các mối quan tâm. Sự da diết tâm tưởng những đêm làm bạn với
rượu mà ngẫm nghĩ, những đêm trắng mùa hạ thao thiết vời vợi lắng mình
với thinh không, ngước mắt với vòm thẫm đêm đen chẳng chút vẩn gợi mà cứ
hun hút, thăm thẳm như sự cào xé trong lòng được men rượu đưa lối tỏa
nồng, dõi ánh nhìn qua khung cửa rộng mở mà âm thầm với tĩnh lặng, với
màn khuya ngoài khung song... Để cho mình những nghĩ suy...
Khôn nguôi
Khi trở về với bốn bề quạnh quẽ
Im lặng đêm thêm đẫm bóng lẻ loiRượu tàn canh bước dọc dài hè phố
Đổ liêu xiêu như kẻ vội say nhanh.
Đêm nối đêm, dài canh cùng hờ hững
Chồng chất chồng, nghĩ suy chạy vòng quanh
Rượu nồng chẳng hư hao được tâm ýChỉ đón về cho một niềm vân vi.
Nghĩ cho cạn, cho hụt hao sức mắt
Trả nợ đêm, chẳng thể vợi suy tư
Ngày gần gụi không sao đủ bù đắp
Những nhớ thương dồn dập lúc đêm về.Khuya thanh vắng, xé đêm lòng giấy trắng
Rượu cạn rồi mà lòng có cạn đâu
Mình đã đi qua bao mùa hoa nắng
Mùa tiếp mùa, hoa tím sắc bằng lăng.
Ánh tím ấy, ánh màu khôn nguôi ấy
Nở trong đêm hạ trắng không sương bay
Cứ lặng lẽ như chưa từng được thấy
Mà thung thăng trong tim ước sum vầy.
Tiêu Phong bút, 09/07/2011.
Nhớ về em
Tôi ru mình về miền ký ức
Dĩ vãng tháng nămĐâu nhạt nhòa theo ước vọng thời gian.
Ngày quen Em, tôi bước khỏi bóng tối
Bước đời đi bớt thập thững chơi vơi
Quán rượu nhỏ, mình nâng ly nơi đó
Ngõ vắng thềm, mưa trút hạt rơi xiên.
Nhớ về em
Ngày xa xưa năm đó
Ngọt môi traoEm nhẹ nép bên anh
Gửi trao nhau tấm tình thân phận ấy
Ngày gặp nhau, tóc cũng chẳng còn xanh.
Không nguyện thề, đưa nhau qua u ámRượu cạn ly, lòng biết lòng tỏ nhau
Cùng ngắm sông trong những ngày đầy nắng
Cùng luận hoa trong những đêm sương giăng.
Pha lê tặng ngày anh sinh ra ấy
Thiệp yêu thương anh giữ vẫn còn đây
Cả thương xá nơi Em nằm dưỡng bệnhLan tường xóa bớt trắng những lắt lay.
Em nằm đó trong ngày thiu thiu giấc
Anh xa xót khi lặng đứng bên Em
Gương mặt ngủ, áo quần bệnh viện cấp
Rồi thao thức ngoài hiên đốt thuốc đêm.....
Nhớ về Em
Khi dịu nhẹ, khi cồn cào dằn giữKhi giật mình thức giấc giữa canh khuya
Khi độc ẩm như khách người cô lữ
Khi bên Em, vẫn thấy chẳng sao vừa...
Chén rượu nhỏ, bạn với mình trong nhớNhớ tay gầy Em nổi những xanh xao
Nhớ tóc thưa, rụng với bệnh theo ấy
Xót một lòng, theo nhói những xa đưa...
Trong nỗi nhớ, cồn cào như nổi sóng
Anh nguyện cầu với cao vút thinh khôngBình an nhé, Em yêu, bình an nhé
An lành Em, anh chỉ một mải mong.
Tiêu Phong bút, 10/07/2011.
Cuối tuần an lành nhé, TP!
giờ muộn quá rùi, mai chị gọi điện nói chiện với em tí nhé.
Cố gắng nghe em.
Chị mong em đừng wa buồn nè.